Câu chuyện về tình yêu ngọt ngào của cặp đôi trẻ khiến bất kỳ ai cũng phải cảm động.
Ngay tối hôm đó, Ngoan đã gửi điềm cho tôi rằng em cảm ơn tôi đã cho em cửa cải, tiền bạc để em lên xe hoa với người yêu là anh trai trái hình mà tôi đã biết mặt…
Cứ tưởng có tấm bằng trung cấp nếu ẩn sẽ dễ dàng xin việc nhà hàng hay chỉ ít là một bếp ăn tập thể nào đó trong thành phố, nhưng mơ ước của tôi không thể thành hiện thực khi mà tôi đối diện với những khó khăn chồng chất trước cánh cửa như trơ trọi cuối cùng phải lẻ chân về nhà trọ rẻ tiền nằm hẻm của quận hơn hai năm trời, thật vọng vì chẳng có nơi nào cần. Các ông chủ, bà chủ tham chí cũng không nghe tôi trình bày, không buồn nhĩ dù chỉ một lần tấm bằng có dấu đưa chứng nhận sức học của tôi sau mấy năm tôi miệt mài phần đầu.
Buồn, nản tôi quyết định trả phòng trọ, khăn gói trở về miền quê nghèo nơi tôi đã được bố mẹ sinh ra, nuôi ăn, nuôi học và hy vọng một tương lai tươi sáng để tôi đổi đời đi sau khi có chút vốn nghề lần lưng!
Tưởng rằng cái bằng để kiếm cơm của tôi phải xếp xó, cuộc đời tôi sẽ như chiếc thuyền bồng bềnh giữa dòng nước, con đường liên huyện bấy lâu nay năm trên giấy đã được khởi công. Đường mở tới đâu làng tôi lũ lụt đã đánh mất mùa màu của gia đình tôi hóa tiền, hóa vàng khi nó gặp sắt chân con đường mới. Thấy đây là cơ hội làm ăn, tôi định xuất vời bổ bế bạn một phần đạt, cho tôi đủ tiễn mở quán cảm bình dân, tôi mạnh dạn khẳng định với bổ bế có đường là có khách.
Thực đơn do tôi chọn, tôi đứng bếp nếu món, chỉ gải tôi cùng hai cô em con ông chủ ruột phụ chuẩn bị thực cá, rau dưa, bưng bê đẹp. Chỉ là làm ngay gần nhà nên chuyện để có thức ăn tươi, ngon, rẻ không phải là nỗi lo của tôi.
Ngày khai trương quán khách đến kín ghế khiển bếp tôi phần khởi chút nước nở với mẹ tôi rằng thật bỗng không cần mát cho em dạy. Không ham lãi cao mà tôi trung thành với tiêu chí tiểu thành độ, nâng nhứt chặt bì, lãi ít như đông khách, giữ được đường lượng dài vững bám lấy hàng lập là thắng lợi rồi.
Cô gái có tên là Ngoan, 19 tuổi, em đúng là ngoan như tên gọi của mình. (Ảnh minh họa)
Một buổi tối muốn quen tiếp hai anh em người ở tỉnh xa đừng. Cô em rất trẻ, hiện hầu và nói năng nhã nhặn nhưng khiến tôi có cảm tình với học. Khi biết được người anh đang đưa em gái mình ra thành phố tìm việc vì gia cảnh ở trong quê rất khó khăn. Vốn đã trải qua những ngày tháng mòn chân đi xin việc và nỗi buồn tủi khi chẳng ai quan tâm đến mình, nên tôi quyết định nhờ cô gái xa lạ vào làm ở quán, sau khi đã xem kỹ giấy tờ tùy thân của cô.
Cô gái có tên là Ngoan, 19 tuổi, em đúng là ngoan như tên gọi của mình. Ngoan không nề hà bất cứ việc gì khi tôi giao cho em, em nhanh chóng chiếm được sự quý mến của mọi người làm công trong quán.
Ngay tháng đầu tiên Ngoan đã làm tôi càng thêm yêu quý khi em chỉ giữ lại vài chức nghìn tiêu vặt, còn bao nhiêu đưa cho anh trai mang về quê phụ bố mẹ nuôi các em ăn học. Ngoài công việc ở quán Ngoan cũng luôn dành sự chăm sóc cho tôi, từ cốc nước cam em tự tay pha cho tôi giải khát, đến tỉ mẩn ngồi giặt tay bộ quần áo diệm phôi của tôi vì sợ giặt máy sẽ hỏng danh quần áo là tôi thấy ngày càng gần gũi với em.
Rồi Ngoan bắt đầu chủ động bày tỏ tình yêu với tôi, nghìn em hiện hữu, tốt bừng lại là con nhà lành nên tôi vui mừng đón nhận Ngoan. Sẵn tiền bạn hàng tôi không tiếc đầu tư cho Ngoan từ thời trang đến xe máy mới rồi đưa cho em một số tiền khá lớn để giúp đỡ gia đình em ở quê.
Thế mà cuối cùng tôi đã bị Ngoan lừa khi cánh đấy một tuần ngược thanh niên Ngoan gọi là anh trai đến quán xin phép tôi cho Ngoan đi thăm người bà con bị ốm cùng anh. Ngay tối hôm đó, Ngoan đã gửi điềm cho tôi rằng em cảm ơn tôi đã cho em cửa cải, tiền bạc để em lên xe hoa với người yêu là anh trai trái hình mà tôi đã biết mặt…