Bài viết chia sẻ những trải nghiệm thấu hiểu giữa mẹ chồng và con dâu trong việc chăm sóc trẻ nhỏ, với ba yêu cầu từ mẹ chồng mà con dâu phải đối mặt.
Tôi đã kết hôn được 3 năm, hai vợ chồng sống và làm việc tại thành phố. Đầu năm, chúng tôi chào đón con gái đầu lòng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc mà thời gian nghỉ thai sản của tôi sắp hết. Điều này khiến tôi rất lo lắng. Tôi không muốn gửi con đi nhà trẻ khi con còn nhỏ như vậy, nhưng tôi phải đi làm.
Sau khi cân nhắc, tôi quyết định nhờ bỉm mẹ chồng giúp chăm sóc con. Chồng tôi ban đầu có chút do dự, anh nói rằng bỉm mẹ không quen với cuộc sống ở thành phố. Nhưng vì không có cách nào khác, cuối cùng anh cũng đồng ý.
Về phía bỉm mẹ chồng, ông bà đưa ra thêm 3 yêu cầu. Thứ nhất, bỉm mẹ chồng đòi phải có phòng riêng cho ông bà vì họ không quen chen chúc với chúng tôi trong một phòng. Tôi có thể hiểu điều này, dù sao thì họ cũng đã lớn tuổi và cần có không gian riêng.
Thứ hai là hàng tháng phải cho bỉm mẹ chồng một ít tiền tiêu vặt, vì chi phí ở thành phố rất cao, ông bà cũng phải có chất tiền để phương tiện ra ngoài. Tôi nghĩ điều này là hợp lý.
Thứ ba, bỉm mẹ chồng yêu cầu chúng tôi là phải tự mình chăm sóc con vào cuối tuần để ông bà được nghỉ ngơi. Yêu cầu này không quá đáng, tôi và chồng cũng nên dành nhiều thời gian hơn cho con vào cuối tuần.
Về thể, không cần suy nghĩ kỹ, tôi đồng ý cả 3 yêu cầu của bỉm mẹ chồng.
Tôi gọi điên nhờ bỉm mẹ chồng lần trông cháu để đi làm và ông bà đồng ý. (Ảnh minh họa)
Và ngày sau, bỉm mẹ chồng từ quê lên thành phố giúp tôi chăm con. Ông bà mang theo nhiều quà quê và một số món đồ ăn cho cháu nội.
Vì chồng tôi sắp xếp bỉm mẹ chồng vào phòng dành cho khách và mua cho ông bà một số nhu yếu phẩm hằng ngày. Lúc đầu, mọi việc diễn ra suôn sẻ. Bỉm mẹ chồng rất yêu quý cháu nội và chăm sóc con bé rất chu đáo. Nhờ đó, vợ chồng tôi có thể yên tâm đi làm.
Tuy nhiên, không lâu sau vẫn để lại sinh. Một ngày nọ, tôi đi làm về và thấy bỉm mẹ chồng và ông xã đang cãi nhau trong phòng khách. Hói ra tôi mới biết, hóa ra bỉm mẹ chồng cảm thấy số tiền chứm tôi đưa cho ông bà quá ít, không đủ để chi tiêu.
– Ở thành phố mỗi thứ đều đắt đỏ, đồng tiền càng cần tiềm. Chất tiền này sao mà đủ chứ?
Chồng tôi cảm thấy bỉm mẹ đổi hỏi quá nhiều. Anh giải thích kinh tế gia đình tôi đang khó khăn, hàng tháng phải trả góp tiền mua nhà, đồng thời còn phải mua bỉm sữa cho con, đi chợ hằng ngày. Anh khuyên bỉm mẹ không nên quá kén chọn mà nên hiểu cho con cái.
Chồng tôi có lý, bỉm mẹ chồng nói cũng không sai nhưng tôi không biết giải quyết chuyện này thế nào ngoài việc khuyên họ ngừng cãi nhau. Tuy nhiên, họ không chịu nghe những gì tôi nói và tiếp tục cãi nhau.
Không biết làm thế nào, tôi đành ôm con về phòng, để chồng và bỉm mẹ chồng tự bình tĩnh lại. Tôi đau lòng, chồng thì nói:
– Anh không muốn bỉm mẹ ở đây đâu, ông bà đổi hổi nhiều quá. Chúng ta hãy thuê giúp việc hoặc gửi con đi nhà trẻ đi.
– Con thì còn nhỏ như vậy, em không nỡ gửi con đi nhà trẻ. Thuê giúp việc thì rất đắt đấy, chúng ta không đủ khả năng chi trả đâu. Hẳn là bỉm mẹ chồng mình nên hiểu và bao dung với bỉm mẹ hơn. Dù gì chúng ta cũng là người một nhà mà.
Chồng bực mình thực sự:
– Em chỉ nghĩ tới bỉm mẹ mà không nghĩ đến cảm xúc của anh. Mỗi ngày đi làm về đều phải nghe bỉm mẹ phàn nàn, chỉ trích, anh chỉ buồn. Giờ anh rất hối hận khi để bỉm mẹ về ở nhà mình.
Vì chuyện này, vợ chồng tôi cãi nhau to. Cuối cùng, chồng chỉ tiết định để về nhà bạn để bình tĩnh lại.
Vợ chồng tôi đã cãi nhau to khi bỉm mẹ chồng chỉ tiền tiêu vặt chứng tôi cho ông bà ít. (Ảnh minh họa)
Tôi đã suy nghĩ rất lâu về chuyện này và quyết định nói chuyện thẳng thắn với bỉm mẹ chồng. Tôi không thể để gia đình đứng trước mọi chuyện như vậy.
– Con biết bỉm mẹ có thương con thương cháu mấy đến đây trông con giúp, nhưng hiện tại chúng con đang gặp một số khó khăn và con mong bỉm mẹ có thể hiểu giúp con. Chúng ta có thể bàn lại về tiền tiêu vặt được không, bỉm mẹ thấy mỗi tháng chúng con nên đưa bao nhiêu thì hợp lý? Như vậy con mong, bỉm mẹ sau này đỡ phần nặng nề, than thở nữa được không? Chúng ta đều là người một nhà, nên hỗ trợ và giúp đỡ lẫn nhau mỗi lúc khó khăn.
Trăm ngàn một lúc, bỉm mẹ chồng nói rằng bỉm mẹ sợ bỉm mẹ sống không quen ở thành phố nên cảm thấy bị bế tắc, khó chịu trong lòng. Bỉm mẹ cũng sai khi đòi hỏi con cái nhiêu quá và hứa sẽ giảm bớt áp lực cho chúng tôi hơn.
Nghe như thế, tôi thật sự rất xót động. Sau đó, tôi gọi điện báo chồng về nhà để cả nhà ngồi lại nói chuyện với nhau.
Chúng tôi đã nói ra những suy nghĩ thật trong lòng mình và xin lỗi nhau. Từ đó cuộc sống của chúng tôi lại bình yên trở lại.
Bỉm mẹ chồng không còn phàn nàn, kén chọn nữa mà cùng chăm sóc cháu nội gắn bó như bố con gái tôi. Hai vợ chồng tôi cũng trăn trở về một tương lai.
Qua việc này, tôi nhận ra, chỉ cần mọi người giao tiếp nhiều hơn, hiểu nhau nhiều hơn thì không có vấn đề gì khó giải quyết được. Đồng không nào?