Bài viết này nói về hành trình của anh Giang, một người làm sống lại những hy vọng giữa đổ vỡ, khi anh quyết định ly hôn vợ.
Khi biết anh Giang đang làm thủ tục ly hôn vợ, bạn bè, đồng nghiệp và họ hàng hết sức ngạc nhiên. Chị Thảo – vợ của Giang vừa đẹp người, kiếm tiền giỏi, thông thạo tiếng Anh, biết điều nhường nhịn với gia đình nội – ngoại hai bên.
Hơn nữa, Thảo vẫn là người cư xử đúng mực, không có “đầu mày cuối mặt” với ai. Mẫu người phụ nữ hiếm thấy như vậy quả thực là hiếm. Thế nên mọi người hay truyền điệu trach anh Giang hồ đồ, dại dột.
Tuy nhiên, tâm sự với bạn thân, Giang chỉ cười buồn: “Ai cũng nói tôi may mắn, có phúc mà không biết hưởng. Nhưng thật sự, cái phúc ấy khiến mình buồn và vô cùng đau, đành phải dứt ra”.
Trước đây, anh Giang làm kế toán trưởng cho một công ty xây dựng, thu nhập hàng tháng 60-70 triệu. Trong khi đó, Thảo – vợ anh, là cựu sinh viên Đại học Ngoại thương, làm trợ lý cho Tổng giám đốc một tập đoàn nước ngoài, lương được 40 triệu/tháng. Khỏi phải nói, gia đình Giang là niềm mơ ước và ghen tỵ của bao nhiêu người.
Ảnh minh họa.
Tuy nhiên, cách đây 2 năm, công ty của anh làm ăn thua lỗ, lãnh đạo bị thanh kiểm tra, phải chắt vật thu vén mãi Giang mới không phải ra tòa. Thế rồi sau đó Giang thất nghiệp, loay hoay mãi mới xin vào được một công ty tư nhân thường xuyên tuyển dụng nhân viên. Từ một người kiếm được tiền, là niềm tự hào và chỗ dựa cho cả gia đình trở thành người gần như “vô sản”, Giang bị sốc.
Thảo làm công ty nước ngoài ngày càng phát lên. Từ khi có sếp mới về, được lòng sếp, Thảo có thêm thu nhập. Cô cảm thấy thích thú khi kiếm được nhiều tiền và rất biết cách sử dụng những đồng tiền ấy.
Nỗi buồn nhất của Giang đó là vợ mình không còn coi trọng chồng. Thảo bắt đầu tỏ thái độ với Giang. Những chuyện trước với gia đình bên chồng, Thảo tỏ ra tôn trọng, không dám xen vào thì giờ lại nổi mùng. Cô thường xuyên bảo Giang “anh nên thế này, anh nên thế kia”, rồi còn tính chuyện mua sắm đủ thứ trong nhà, gọi đồ tắm mà không cần hỏi ý kiến của chồng.
Mỗi sáng Thảo đưa cho chồng 300.000 đồng rồi dặn chồng cuối ngày bảo cáo với vợ. Mỗi ngày chưa tay nhận từng đồng tiền vợ phát, Giang cảm thấy nhục nhã, buồn tủi như không có cách nào để thoát ra. Có lần, Thảo đưa tiền cho chồng nói anh mượn mấy người bạn thì không hề, cũng không có chút gì đóng góp cho gia đình trở thành người gần như “vô sản”, Giang bị sốc.
Thảo mua quần áo cho Giang rất nhiều, cũng chỉ chịu khó sắm đồ tuy nhiên không cần hỏi ý kiến của chồng và cứ bắt phải mặc như vậy. Tính Giang xưa nay giản dị nên nhiều đồ đặt tiền Thảo mua, anh thấy không hợp nên ít mặc. Thấy chồng thế, Thảo lại bực bội: “Anh đang là đồ nhà quê. Quần áo đẹp thì không mắc, lại đi mắc như người ta như thế”.
Ảnh minh họa.
Mỗi lần cùng vợ đi gặp bạn bè, mọi người đều hết lời khen Giang có vợ vừa giỏi, đẹp, biết chăm sóc gia đình. Không biết mấy bà ấy hay ghét những người phụ nữ đẹp mà lúc nào cũng thấy khen là Thảo được phen sướng ngực. Thảo lại khoe khoang đủ thứ, nào là kiếm tiền không khó, là làm giàu cho gia đình nếu biết cách. Nghe vậy, Giang thấy chạnh lòng.
Khi mọi người hỏi han, Thảo khoe lương có được 40 triệu. Đó là chưa kể tới những khoản khác có thể kiếm được trong tháng. Giang méo mặt vì ngồi ngoài.
Một hôm, mấy người bạn của Thảo gọi điện bảo tụ tập nhậu cũng chẳng mời. Ai đến nhà cũng khen Thảo giỏi, sắm sửa được nhiều. Mỗi mẩy có cô bạn quay sang Giang hỏi anh làm gì, thu nhập tốt không thì Thảo nói xen vào ngay: “Ôi giời, ông nhà tôi thì làm gì, không đi tù là may. Ngày xưa đã bỏ ra ngoài làm ăn mà không nghe, cũ bám riết lấy công ty đó. Giờ đi làm có lương đầu…”.
Giang nghe mà lùng bùng lỗ tai. Dần dần khoảng cách của Giang với vợ càng lớn. Giá như Thảo tinh tế, biết thông cảm cho chồng, Giang đã không mệt mỏi và chán nản, cảm thấy nhục nhã để bước ra khỏi cuộc hôn nhân này.