Một cuộc gặp bất ngờ tại sân bay giữa hai người yêu cũ đã mở ra những mảnh đời tình cảm đầy phức tạp.
Có lẽ gợi mở một điều gì đó khó hiểu, hai người gặp nhau tại sân bay. Nhưng trớ trêu thay, cả hai đều là vợ chồng cũ của nhau. Anh đã có bạn gái mới, còn cô vẫn sống một mình. Một mối nhân duyên mới này mềm trên mối nhân duyên cũ chỉ khi cô phát hiện ra người phụ nữ của anh đang ngoại tình.
Đón đọc phần 1 truyện: |
Hồng Nhung hất tay Hiệp ra:
– Ai bắt anh tin? Tôi không còn gì để nói với anh nữa, để tôi đi.
– Sao cô bảo đến đây để đôi chất? Vừa thấy Mỹ cô liên tục chạy. Rốt cuộc cô cũng lộ ra cái đuôi của mình, muốn chúng tôi xa nhau sao?
Hồng Nhung nhếch môi cười, cô tiến đến gần Hiệp, anh ta như cảm nhận được sự nguy hiểm của cô liên lụy lại. Cô ta bình thường lại kề thích chạy trốn, nhưng một khi đã dám đối diện thì lại giống như không sợ nỗi đau biện lý ở trước mặt, thật khó lường.
– Tôi nói cho anh biết, đây này tôi sai lầm khi yêu và cưới anh. Tôi ly hôn với anh là để chắc chắn có lý do gì khi khiến tôi phải mang sự oan cả. Anh nghĩ tôi tiếc nuối vì bây giờ anh thành tài, trở về có tiền đổ sáng lạn, có tiền bạc thì tôi ghen tị sao? Nhưng thứ đọng này nếu tôi muốn tôi đều có thể đặt được gặp đôi. Anh đừng nghĩ mình tốt đẹp.
Thật ra Hồng Nhung chỉ nói miệng vậy thôi, chỉ hai năm qua cô đã làm hết sức lực mới leo lên được chức phó phòng. Ở thời đại này không còn ông cháu cha, không tiền của thì leo lên chức này chức kia cũng khó khăn. Cô làm ở công ty ngoài, nhưng cũng là một công ty lớn. Các phòng đều cạnh tranh nhau từ chất lượng một, bà xếp thì muốn trèo cao nhưng cũng không muốn như những chức lợi. Bà cần một người cùng phe cánh, cùng tư tưởng để đẩy đỉnh tình bắc lên. Cứ người này phụ thuộc người kia, nên sự quan liêu trong mỗi trường ngoài vẫn tồn tại.
Hiệp đương nhiên biết cô chỉ nói mềm trong lúc tức giận, anh không tin là cô có thể làm tốt hẳn anh. Anh cũng phải có gắng rất nhiều mới đặt được và anh hiểu được quy trình đổ ra những giờ khó thế nào. Đúng là anh nghĩ cô đang ghen tị, đang muốn phá hành phúc, thành quả hiện tại của cô. Dù cô có nói không thì anh cũng đã biết được trong lòng cô suy nghĩ như thế nào chỉ.
– Vậy sao cô phải chạy trốn? Cô không dám đối diện với Mỹ, cô sợ mình chưa chuẩn bị kĩ càng nên sợ đuổi lý chỉ gì?
– Anh thì hiểu tình tôi không thích đuối. Anh cứ cho là tôi đã hại anh đi và buồn tha cho tôi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Hồng Nhung bực đi và Hiệp cũng không giữ cô lại, cả hai đã gặp nhau, xuồng nước như vậy rồi anh chẳng còn gì để ép cô nữa. Nhưng trong lòng Hiệp vẫn thấy không thoải mái, việc cô một mực muốn bước trên khỏi anh. Cô ta nghĩ rằng cô hận anh sao? Hay trong chuyện ly hôn đụng phải anh mới là người có lỗi?
Anh thì cũng hiểu tình tôi không thích đổi co. Anh cứ cho là tôi đã hại anh đi và buồn tha cho tôi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. (Ảnh minh họa)
Đến khi Hồng Nhung khuất sau dãy hành lang Hiệp mới quay trở lại phòng bệnh. Lúc này bắc sếp đã băng bó lại bàn tay cho Mỹ, cô ta nước mắt ngắn dài, sụt sùi nhìn vào bàn tay của mình.
– Đời chết tiệt, khiến tay người ta ra nóng này.
Hiệp nhịn Mỹ, người con gái đã ở bên anh trong suốt thời gian qua. Cô là người động viên anh, cho anh động lực để đi đến thành công. Cô thông minh, sắc sảo lại cũng là con nhà kinh doanh, có kinh nghiệm nhất định để giúp đỡ anh, nhưng cũng cùng với đó, anh không thể nào hiểu được tình sao? Cô yêu anh vì điều gì và ngược lại?
Tự vả bản thân mình rất nhiều lần nhưng Hiệp không thể nào trả lời được mình có yêu Mỹ hay không. Từ sau ly hôn, anh mất dần cảm giác với yêu đương. Phụ nữ với anh chỉ là một điều kiện trong cuộc sống, không là người này thì sẽ là người khác. Anh không bao giờ cảm thấy ghen tuông khi cô đi với người này người kia, ngay cả khi Hồng Nhung nói Mỹ đã đi cùng người con trai khác, anh chỉ thấy tự tức giận vì mình bị lừa dối, chứ không phải vì người mình yêu đã đi cùng người khác.
– Anh Hiệp! – Mỹ gọi – Mau lại đây đi.
Hiệp bước về phía Mỹ. Cô ta ngó nghiêng nhìn qua vai anh:
– Chị ta đều rồi?
– Ai cả?
– Vợ cũ của anh ấy. Chị ta đến để bắt tôi mà, sao lại vẫn trở thành gặp đều rồi?
– Cô ta…- Đột nhiên Hiệp không muốn nói rằng Hồng Nhung đã nhận trách nhiệm về mình và bắt đi – Mẹ cô ta có chuyện nên anh để cô ta có chuyến nên anh để cô ta đi rồi.
– Xin lỗi, thế mà anh không bảo chị ta vào đây nói chuyện tiếp, để xem chị ta nói được gì.
Hiệp nhiều mà anh vẫn còn nhờ về chị ta, việc Hồng Nhung một mực muốn bước ra đi. Bây giờ thì cô ta thực sự hiếm lạ động viên anh lần lần sau chứ?
– Ừm, ông biết tôi ngại gì là điều cao cả, nhưng có thể học được từ trước khi đó.
– Không có điều gì chính là tế bào, thật mà.
Hy vọng điều của chị em tốt, tổng hợp những nguyên cớ của anh nhưng lại không có trách nhiệm gì.
…
Ngày hôm sau Hồng Nhung đã đinh đầu và có thể đi làm, lúc mới đến cửa công ty thì Bảo đã chạy đến khoác vai cô mà bảo:
– Người để nghe nói hôm qua bị đổ lửa? Thế mà không báo anh, anh nếu chào em qua cho.
Hồng Nhung huých tay anh ta ra, nói:
– Này, ông nếu chào xong tiền thể hạ độc tôi luôn chứ gì?
– Khiếp, cũng thông minh đây.
– Tôi còn lại gì ông nữa.
– Em yêu tôi nên mới hiểu tôi như vậy đang không?
Hồng Nhung rẽ lên:
– Bớt cãi cái gì hết đi.
– Hồng Nhung!
Hai người ngậm ngừng đều nhìn nhau. Đứng trước cửa tháng mấy là Tiến, anh đã chờ khủng lâu thì phải. Anh mặc chiếc áo polo, phía đằng đông tán cặp quần bò, trên tay anh là một cái cặp lồng.
Phụ nữ với anh chỉ là một điều kiện trong cuộc sống, không là người này thì sẽ là người khác. (Ảnh minh họa)
– Sao anh lại ở đây? – Hồng Nhung hỏi, đứng thời đứng đây Bảo ra xa.
Bảo cũng như bắt sóng đứng bên cạnh, anh nói:
– Thế anh lên trước nhé.
Xem ra anh ta cũng là người thực thời, Hồng Nhung nghĩ. Cô gật đầu rồi phẩy tay.
Tiến bước lên, anh giơ cặp lồng ra:
– Anh nghe Thúy kể rằng em bị đổ lửa nên có làm chất đổ ăn tắm bôi.
– Ấy chết, anh chuẩn quá.
– Anh xin lỗi vì hôm qua mới biết.
Hồng Nhung cười cười:
– Đôi không có gì để đâu, thật mà.
Tiến nhất quai cặp lồng vào tay Hồng Nhung.
– Em như phái ăn hết đấy.
Hồng Nhung nhất thời không biết phải từ chối như thế nào, nếu nhện lại càng không biết phải bào đáp anh ra sao. Cứ mỗi lần đứng trước anh, cô lại lẫy giữa không biết phải bào đáp làm sao cứ lặp đi lặp lại như thế.
– Chuyện hôm trước em đã suy nghĩ chưa?
Tiến đột nhiên dồn hỏi đến chuyện đó khiến Hồng Nhung giật mình. Thôi chết cần phải đáp lại sao?
– Em đứng ý hẹn hò trước.
Anh ta nhất lại làm gì? Cô không lấy được lên.
– Anh không biết ý không được sao? Không gì không được.
– Em đứng đúng ý trước thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, không vướng bận gì nhé.
Tiến vui mừng kéo Hồng Nhung lại, cô thật sự không muốn chạy trên vào nhưng tại sao cô chỉ cần nghĩ vậy thôi mà ngốc thấy quen sai lầm?
– Em đứng ý định!
– Chính côn sắp không muốn nữa mà.
Tiến vỗ rót xa hơn.
– Không gì hết.
– Điều gì khắp đâu cũng không đã còn vui nhỉ thí.
– Được, em đứng ý sừn khu đây nhé.
– Tôi xin lỗi – Hồng Nhung nói
trong lòng vừa phập phồng vừa dằn dỗi
môi.
Tính ngọt nhân chìm dằn lên nhưng mảnh vụn cũng không nguội rồi, cô không biết bắt đuôi kéo người khác đi.
Hồng Nhung mở mắt ra, thậm chí ta thầy Hiệp cùng với người không rằng tôi với tình doanh nằm đối diện với mình từ xa đến đâu. Hình như anh ta đã nhìn thấy cô phải, khuôn mặt vẫn mang vẻ lạnh lùng như vậy. Anh ta lại đến nơi này để hành hạ cô sao?
Trái tim cô lành một cách mập mờ, cô đương nhiên không biết dự định trước mồ hôn với một người đàn ông mà tình cảm một lần ra sao.
– Được, em đứng ý! – Hồng Nhung gật đầu. Chính cô cũng không biết cô đang nói gì nữa.
Tiến vui mừng kéo cô vào lòng và không ngần ngại đặt lên một nụ hôn lên má cô, rồi kéo cô mãnh liệt.
Này, cô không mong người khác như thế, anh ta đã ba mươi tuổi, cô cần phải gặp lại và chắc chắn không như thế mới được.