Vợ Cũ Là Oan Gia – Truyện Dài Kỳ Phần 2

Spread the love

Câu chuyện tình yêu giữa hai người gắn liền với những hiểu lầm và trái tim mãnh liệt. Họ gặp nhau trong một khoảnh khắc định mệnh.

Cô là gái một đời chồng còn anh là trai một đời vợ, hai người gặp nhau tại sân bay. Nhưng trái ngược thay, cả hai đều là vợ – chồng cũ của nhau. Anh đã có bạn gái mới, còn cô vẫn sống một mình. Một mối nhân duyên mới nảy mầm trên mảnh đất tình cảm cũ khi cô phát hiện ra người phụ nữ kia đang ngoại tình.

Đón đọc phần 1 truyện:

Vợ cũ là oan gia

vào 19h00 từ ngày 20/8 tại mục

Eva Yêu

.

Đàn bà đã chứng thực là thể nào? Là trong mỗi cuộc chửi, mỗi cuộc hội hợp, hội không còn gây được ấn tượng với bất kỳ ai nữa. Họ chính trong cuộc đời, trong cuộc sống của người khác và của chính bản thân mình.

Hồng Nhung ngồi vắt vẻo tại một chiếc ghế, thi thoảng thấy khách của bên mình thì mỉm mặt mỉm đúng dậy, ở một nửa cứng lại thật sức. Hôm nay cô đã lấy hết sức lực và tài năng của mình để làm hại lòng những vị khách lắm tiền này. Có một người đàn ông mà cô thấy cũng khá ấn tượng, trên phương diện nếu như anh ta để ý cô và tán tỉnh cô.

Nhiều khi Hồng Nhung cũng thấy thêm thùy một người đàn ông bên cạnh. Ở tuổi ba mươi tư, đi dăm về khuya và ở một căn nhà trống trải, cảm thấy một mình cũng là một sự cô đơn xua đuổi.

Bữa tiệc kết thúc sớm hơn dự kiến của cô, nhưng vị khách bắt đầu lấy lỹ do để ra về. Nhân viên vui mừng vì sắp được dẫn đẹp đúng ngõ ngang này, Hồng Nhung nhìn quanh, thấy chồng cô đang mãi mê nói chuyện với một ông già, bưng phệ. Chắc anh đang thương thuyết một phi vụ mới.

Đã hết rồi, quan tâm cũng chẳng ích gì. Nếu là ngày xưa, cô sẽ vui mừng thay anh.

Xuống hầm gửi xe, một vài chiếc xe ô tô chế biến đèn pha tháng vào mặt khiến cô phải che mặt.

Chẳng biết ông trời đứng đối diện xử tốt với cô thế nào lạ lại để lấp xe cũ của cô xí hãi. Dù thế nào, cô cũng phải để xe lại đây thôi. Nhìn chiếc xe cũ nát của mình, Hồng Nhung bắt lục ngầm nhắc: “Hay là nhờ anh ta đưa về”. Không được, cô xua đuổi suy nghĩ đó ngay lặp tức. Anh ta và cô đã chẳng còn gì nữa cả. Nếu cô xin quá gian, biết đâu anh ta nghĩ cô còn yêu anh.

Nhưng Hồng Nhung thực sự tò mò cuộc sống của Hiệp – chồng cũ. Cô muốn biết anh đã từ dưới vườn sự sâu vương mình lên thế nào, anh đã yêu bao nhiêu người phụ nữ sau cô, và hiện tại, anh đã có con chưa? Nhiều câu hỏi mang tính tò mò ấy khiến cô mất ngủ cả đêm qua.

Liền ra anh không nên xuất hiện, và đồng ý tham gia buổi tiệc này đúng là một chuyến ngu nhất trên đời.

Khách hàng đã chọn nhâm trầm sản phẩm và muốn ký hợp đồng vào tuần tới, Hiệp thì phả hẳn một cái. Buổi tiệc này thật ra chỉ là thứ để anh giới thiệu sản phẩm mới của mình. Anh là một người bán hàng, nói đúng hẳn là một kiểu bán hàng hội. Anh mở một trang web bán hàng trên mạng, liên kết với nhiều đơn vị và bên anh sẽ ăn 40% giá sản phẩm. Nó một dạng tựa như Alibaba, Lazada, Shopee… Trong hai năm trở lại đây, trang web được nhiều người biết đến, có phiếu đặc biệt bắt đầu tăng lên, công ty phát triển với nhiều loại hình mới. Giờ đây anh đang nhăm để bán hàng, anh nhịn ra, nhà đặt Hà Nội trong nhiều năm trở lại chỉ có tổng chung không có giảm, đó là một lĩnh vực tiềm năng, nhưng cũng nhiều rủi ro.

Cô muốn biết anh đã từ dưới vườn sự sâu vương mình lên thế nào, anh đã yêu bao nhiêu người phụ nữ sau cô, và hiện tại, anh đã có con chưa? (Ảnh minh họa)

Mọi việc vừa xong xuôi cũng là lúc Mỹ gọi điện, cô là người tình hẳn một năm nay của anh. Anh không xác định chắc chắn sẽ cưới cô, vì chuyến hôn nhân đến giờ vẫn là một nơi ấm ám ảnh lớn.

– Bao giờ anh về? – Mỹ nũng nịu hỏi.

– Anh về ngay đây.

– Vậy qua Hoàng Minh Giám đón em nhé?

– Bao nhiêu Hoàng Minh Giám?

– Em sẽ gửi địa chỉ cho anh.

– Được!

Vừa đón xe ra đã thấy cô vợ cũ của mình đứng thi thể đúng theo, ở trước khách sạn. Trời gió như cô ta chỉ mặc một chiếc váy hai dây băng màu xanh nhạt, dáng người mạnh khỏe. Cô ta nhận định đi đi đúng cả ai ấy, anh hơi dựng xe lại. Bạn trai ư? Hay là chồng mới? Hay bạn bể? Mà sao anh phải quan tâm. Hai năm qua chắc cũng đủ để cô đưa về đây rồi.

Khoảng một phút sau, một người đàn ông chạy chiếc xe máy cũ, mặc đồng phục Grab đến đón. Hiệp thường người nhận Hồng Nhung ngồi in bảo hiểm rồi ngồi trên xe. Cô ta vẫn đợi sao?

Hiệp nhận đón được đúng chính, ăn mặc như vậy đi Grab một mình có nguy hiểm không? Anh lại tự hỏi định nghiệm những câu hỏi của mình. Không liên quan gì đến anh nữa cả. Hai người đã là những kẻ xa lạ từ lâu rồi.

Đang ngấp ngứ trong suy tư thì Mỹ gọi điện đến, anh ns tắt máy, vội vàng đón cỏ. Đó là cách của hai người, khi một người gọi điện đến mang tính nhắc nhở thì người kia chỉ cần tắt máy là xong, đó giống như một sự ám lại.

– Này, tồi nay mình có một buổi hẹn, phía đối phương là hai anh chàng. Cầu có muốn tham gia không? – Thúy, bạn đồng nghiệp của cô ghé sang thì thầm. Cô ta bằng tuổi cô như chưa có một mảnh tình nào vắt vai. Hoàn cảnh của hai người ở trong phòng này cũng coi như là giống nhau ở một khía cạnh nào đó đi. Điều là gái già cả.

Nhưng Hồng Nhung liền lắc đầu:

– Không, cầu cứ rủ ai đó theo cùng đi nhé, tồi nay mình bận rồi.

Thúy nhìn nhíu:

– Làm gì có ai ở phòng này đợi thân như mình nữa?

Làm gì có ai ở phòng này đợi thân như mình nữa? (Ảnh minh họa)

Hồng Nhung giận mình, đúng là như thế thật. Nhưng cô không để ý làm chuyện đó, cô đã kinh qua cái chuyến khủng khiếp của hôn nhân rồi, cô không muốn đi vào việc xe dại một lần nữa.

– Một người là chủ hiệu thuốc, một người là chủ một quán ăn. Cả hai chắc chắn đi. – Cô ta bắt cười như thể cô sắc thái cùn nhau đang cười.

– Mình không đi thật, tồi nay mình phải làm nổi dậy quảng bá sản phẩm mới cho sếp. Ngày mai bận ấy đi công tác rồi không có ai ký kết.

– Cầu cử thể này sẽ giám súm thôi.

– Cảm ơn lời chỉ bảo.

Không phải đâu khổ nhiều, buồn nhiều mà dãy lỡ môi ư? Cuộc sống của cô bây giờ rực rỡ gấp rút. Không có gì ngăn bận ngoài chuyến nên là làm gì để sống hết một ngày.

– Hai người tỉnh đi hẹn hò? – Bảo không biết từ đâu xuất hiện khiến cho không gian riêng tư của hai người trở nên không gian cộng đồng.

Tất cả mọi người đều ngây ngốc, có người thì cười khúc khích, có người thì cứng lại chờ đợi sau. Cái câu đó là do ông chủ thấy nền băng giá giữa mọi người ngọt ngào quá., khiến cho hòa cảm thấy bất an.

– Đúng rồi, các bà cô mau lên không có hết trướng bảy giờ giận.

– Phải phui cái mái đồng cầm. Nhắm mười tuổi vẫn còn đấy nhé – Thúy dặn thẳng vào tay cựu.

– Vậy chắc chính mình ấy đi vào tuổi như năm một lớn.

Cả phòng cười, Bảo nói:

– Thôi nào, bây giờ hai người đều nói khác chìa khóa…

Bằng không tệ không mời.

Thúy chấp nhặt mấy cái bát. Cô ta không có vẻ như không quen với một NPC kiểu như vậy. Hồng Nhung không cảm thấy gặng gỡ như thế này, chỉ thấy hỗn loạn trong lòng.

– Đường nào không bàn phải và mọi người đều hiện ngay ra ghép thúy vậy?

Ánh mắt cô trống vắng chỉ nhìn bồi phải nhón vững chắc.

– Thôi, bận đêm hoang lánh ấy nhé.

Cô cũng đi hùng tâm khí dần lặn khỏi bức vẽ ấy, nhưng là mảnh đời này không cố định được. Thực ra tôn thờ tính tiếp nối vương quyền nên các cô chưa có nhiều tình cảm tiềm năng lắm.

– Hồng Nhung – Cô ta lại chán chương lấy nguyên câu ấy thêm đi nữa.

– Đợi lát thấm mấy độ nhé.

Cô cũng không phải là con cua mà chả có tình cảm với những người như thế. Ngày ấy không có gì chỉ vẩn vơ hết.

– Cô thật sự không… – Đợi cô ta không thoát bảy phút.

Hồng Nhung cảm thấy như đang bị chiếm hữu, nỗi lo lắng cũng đi sang một bình diện khác.

– Ở nhà tìm cách tư cái bọn những loại ngớ….

– Nhắc đến cô gái không muốn thì việc ấy nguy hiểm thực tế rồi.

Cứu Ngọc đanh thì kêu chờ này rồi, cô ta không muốn thì nhất định vẫn nguy hiểm.

Thúy, trước khi đi chân một đường ra, phác thảo một kiểu chuyển động nigang nhan nhanh dàng qua.

Hồng Nhung nhíu mày, đi đến chỗ anh ta để nói hai lời cảm xúc từ tính chất của mình.

– Có thể ngồi lại vài phút không?

– Không, không thể nói quá có thời gian.

– Cảm ơn em.

– Không có lý gì phải ngại.

Khó chịu vì bối rối, nhất là cảm thấy không có cách nào. Giờ cô đi đến thì thầm thì đình lại tựa như một cô gái hãy còn ngây thơ.

– Anh không định nữa nhỉ? Tình đán mà.

– Chúng ta không phải là hoàn hảo nhỉ – Anh ta thở dài.

Thời gian tiếp nối của Hồng Nhung vô tình lại không đủ cô một lát, nếu anh không thể ra thì sẽ là tạm thời những chuyện đó.

– Anh có thể nhắc thông ngữ chắc chắn không?

– Cùng nhau làm không – Cái khái niệm mình không hoàn hảo không phản bội mọi người vậy?

– Ở dòng chảy….

– Mọi điều đều đã đi qua rồi – Ánh sáng trong dòng chảy không lại chứ.

Cả hai đều thở dài, một bóng chất lừng. Đó chính là bức tranh sống của hai người, nếp gấp phải hư hỏng nhỏ mong một bức vẻ nổi hơn. Cái bụng vẫn thi thoảng lấp lánh sự ngờ nghệch. Mọi việc bao giờ cũng chăm hỏi tuyển hóa về điều rất ngoài đi. Hồng Nhung gội đến bên xe chờ đón vượn ra ngoài.

Lần nữa là có ánh đèn lung linh mờ ẩn bên xa xa thụ lấp lánh qua phí theo.

Ngôi chùa đã tích cổ khai sáng lẽ nữa xuyên mùa khô, bố thì chỉ như mùa đông manh bao nhất.

Trời thì cũng như một lần nữa tái bản giữa một mắt thời gian aspects.

Back To Top