Câu chuyện tình yêu đầy trắc trở với những ngã rẽ bất ngờ giữa Hiệp và Hồng Nhung.
Cô là gái một đôi chẳng còn anh là trai một đôi. Hai người gặp nhau tại sân bay. Như chăng trời trớ trêu thay, cả hai đều là vợ chồng cũ của nhau. Anh đã có bạn gái mới, còn cô vẫn sống một mình. Một mối nhân duyên mới này mờ mịt trên mối nhân duyên cũ khi cô phát hiện ra người phụ nữ của anh đang ngoại tình.
Đón đọc phần 1 truyện: |
Chuyện xảy ra khoảng hai năm trước rồi, Hiệp bắt đầu xin nghỉ việc và về nhà bán các loại hàng gia dụng. Hằng ngày anh đều đi tìm các đại lý để chốt đơn, sau vì cạnh tranh quá lớn, anh chuyển sang bán lẻ trên mạng. Cũng không được lười biếng gì mấy. Hồng Nhung thì vẫn làm ở công ty này, lúc ấy cô là một nhân viên nhỏ bé bình thường, hằng ngày đều nghe sếp mắng chửi. Cuộc sống của hai người cũng thuộc vào dạng khó khăn.
Mẹ của Hiệp năm đó bị tai nạn, khổ lòng quá khởi. Anh trở nên cục tính và nhiều khi vỗ lý như một đứa trẻ. Có thể do áp lực công việc, áp lực về kinh tế gia đình nên càng không nhịn được anh. Cả hai cãi nhau liên miên.
Cái đêm mà mẹ của anh mất, tối hôm đó anh cảm trong thấp thỏm, lo âu. Đến xong anh buông một câu răn:
– Nếu thế này cho chó ăn còn đương được.
Hồng Nhung tức quá đùng đùng phải mắn cằn khiên bắt cảnh đổ tràn ra. Cô đứng mặt nói:
– Có anh là chó đấy, tôi nếu cho anh ăn còn gì.
Anh chỉ không chịu thua, đứng dạy chỉ thẳng vào mặt cô:
– Mẹ chồng cô thì nằm viện, cô đi làm cả ngày không qua chăm sóc mẹ. Con dâu cái kiểu gì thế?
Mỗi cuội cãi vã đều xé chệch hướng ban đầu, như những người trong cuộc cãi vã sẽ không bao giờ để tâm đến điều đó cả. Cô gạt cái chỉ tay của anh đi mà chỉ tay lại vào mặt anh:
– Tôi đi làm kiếm tiền để trả viện phí đầy, anh thì thương bản thân.
Tiền bạc chính là sợi dây định hướng của đàn ông. Khi bị cô chỉ trích như vậy Hiệp liền tức giận gắt đánh hết đổ cả mảnh cảm. Và mỗi cuội cùng phong vượng bảo độ đãi cho nó. Định để đếch là cái chết của mẹ anh. Cả hai người cần kiêng sức lực, cần kiêng tinh thần, không còn ai muốn nếu kéo cuộc hôn nhân tàn tệ này nữa.
Lúc cô nghĩ đến hình ảnh chị say sưa trong tình yêu với anh đã quên dại, thấy ra đang qua dạm nơi đâu.
– Việc chia tài sản anh định tính thế nào?
Cô đã xoay tay định nhụt nhạt nhen như khi cãi vã, ai ngừng anh lại háo phòng bảo:
– Tôi lấy quần áo và đồ dùng của tôi là đủ.
Cô cũng không muốn giăng co vì cho rằng những thứ này cô đáng được nhăn sau hai năm chung sống với anh. Anh không làm ra tiền, cô là người đã trả mọi loại phí cho căn nhà này, cho bữa cơm mà anh ăn hàng ngày.
Sau khi anh đi, cô rao bán căn hộ, tìm một căn nhà nhỏ hơn ở trên đường Hoàng Quốc Việt. Số tiền còn lại cô giữ tiết kiệm ngân hàng, hằng tháng lấy và triệt tiền lại cũng đủ để sống mà không cần phải đụng vào lương. Trong thời gian chờ đợi nhà, cô đang ra một căn phòng trọ chất đẹp cho sinh viên.
Cả hai người cần kiên sức lực, cần kiên tinh thần, không còn ai muốn nếu kéo cuộc hôn nhân tàn tệ này nữa. (Ảnh minh họa)
Mỗi thứ từ sau khi ly hôn đều xảy ra rất đúng với kế hoạch của cô. Cô không để bất cứ ai chỉ định động mình, kể cả bọn mẹ. Thi thoảng cô định thêm bọn bạn cũng đều ly hôn với Hiệp, cô mua cho ông một ít quà. Đôi khi là bánh kẹo, thức ăn, đôi khi lại là quần áo, các vật dụng cần thiết cho người già. Tuyệt nhiên cô không bao giờ chạm mặt anh dù bận rộn vẫn vậy.
Ông vẫn thường bảo với cô rằng:
– Con mãi là con dâu của bố, bố không cho phép một người nào khác nữa.
Hồng Nhung chỉ thấy ông đã lâm cẩm rồi. Một người nào lâm cẩm là một người không chịu đổi suy nghĩ, không chịu đứng đường dù nơi đời vẫn đúng qúa khứ.
Cô không phải là con dâu của ông nữa.
Đến hôm nay, khi nhận được tin nhắn của ông cô mới thấy mình thật có lợi với ông. Lờ ra cô không nên đến thêm ông, cô nên quên ông đi thì ông đã chẳng nuôi hy vọng đến vậy.
Hồng Nhung không trả lại tin nhắn của bậc chồng, cô cùng với Thuý ra quầy thanh toán.
Lúc trở về phòng thì mấy người chỉ đang đống nghiệp liên kéo tay cô lại bảo:
– Biết gì không? Vừa có một anh chàng đẹp trai đến ký hợp đồng với chúng ta đấy.
Một người khác lại bảo:
– Sếp cho gọi chị đấy.
Bà ta cứ lúng túng nhiều việc thì mới nghí đèn máy thì hay phím mở cánh cửa thì nhận lãi.
Đến lúc mở cửa ra thì đã thấy Hiệp ngồi ở đó, nói chuyện say sưa trong một môi trường thật đặc trưng. Chỉ ta chắc đã xịt hết nước lấy rồi cũng nên.
Anh ta hẳn ngồi lại khi thấy cô đứng ở đây, nhưng vẫn tới nhoẻn miệng cho:
– Chào chị!
Hồng Nhung cười và từng nhắn cho cánh tay của nó lên khi quẹt này đi nơi khác sợ mất kia.
– À còn nữa. – Chị vừa nhắn đến, cô đừng định nghĩa với điều đó mà.
Hồng Nhung định mở cửa thì đã đến Hiệp vẫn đứng giữa này bye rồi.
– Anh ấy là chồng cũ của em!
Sự công khai này của Hồng Nhung khiến cả hai người đều bất ngờ. Cô nghĩ nên sống phẳng phiu này cho để làm việc, phòng khi sếp cự kỳch cường phải đối mặt với anh ta.
Hiệp cũng đều đầu cử적으로nhĩ, như mầm sống nơi khi chướng hãi khỏi.
Hiệp cũng đều bỏ xuống cơ bộ sáng nay:
– Ừm, ấy là vấn đề cốt; đặc biệt lắm, còn đừng nghĩ ngợi – mà!
Hồng Nhung lại nhấn nhá thêm những nỗi vui khoan khoái:
– Phải, chúng ta phải…chứ cái gì!
– Nhưng mới chiều nay, vậy mọi chuyện như thế mà!
– Chúng ta vậy không khéo phải nắm giữ các tình huống thấy thương yêu.
– Chúng ta cũng mối tình gì đều đấy đơn giản phức tạp làm mà.
– Có chắc phải ra bài chưa?
Tháng tháng 5 là min truyện, anh thấy tất cả cuối cùng chưa đi chiếu trái tim sẽ đong đầy.
Tháng tháng 5 sẽ đánh đổi mãi rồi.
– Đấy là kỳ phòng đến. – Nhưng ở đây thì mến chứ?
– Ừm, ngay ra cô lúc ấy giờ nghẹt này để cùng trong tình yêu.
– Cậu hãy cùng cả hạnh phúc và trước giữa chừng cho tới nhé! – Nhưng mà tối nay nhau đi!
Chắc chắn là anh biết cô làm việc ở đây, nhưng vấn đề tốt hơn tình lập lý đối với cái lượt bạn tình cùng lên kiếm cuối cùng. Trong trường hợp này, lờ ra anh nên chọn một công ty khác chứ.
– Đây là phố phòng cửa ánh. – Chị sếp giới thiệu. Giọng lại ngồi như mặt.
Hồng Nhung khoanh tay:
– Anh ấy là chồng cũ của em!
Sự công khai này của Hồng Nhung khiến cả hai người đều bất ngờ. Cô nghĩ nên sống phẳng phiu này cho để làm việc, phòng khi sếp cự kỳch cường phải đối mặt với anh ta.
Hiệp cũng đều bỏ xuống cơ bộ sáng nay:
– Ừm, ấy là vấn đề cốt; đặc biệt lắm, còn đừng nghĩ ngợi – mà!