Một câu chuyện tình yêu đầy cảm xúc về sự đấu tranh và tìm kiếm hạnh phúc trong những mảnh ghép của cuộc sống.
Người đàn ông ấy hàng ngày vẫn ngồi đăm chiêu suy nghĩ trong góc của một quán cà phê, không biết anh ta có chuyện gì mà khổ sở đến vậy. Các nhân viên trong quán vẫn đã quen mặt, chỉ cần anh ta vừa mới bước vào cùng chiếc cốc nóng có anh ta uống gì, người ở đâu và nói câu gì đều tiện. Nhưng vẫn không có ai biết anh ta đang gặp phải vấn đề gì trong cuộc sống.
Người đàn ông đó tên Chiến, 32 tuổi, làm trưởng phòng kinh doanh tại một chi nhánh bán hàng thực phẩm nổi tiếng. Tuy thế, trông anh ta còn khá trẻ, người vẫn chưa có dấu hiệu phát triển, bên cạnh không hề vị bia rượu, chỉ có vẻ sau khô là lạ lùng trên cái ghế đơn cử của anh.
Phục vụ đi tới và đặt ly cà phê đen – đậm – nóng thứ hai xuồng bành, không quyến liếc nhìn anh ta một cái đầy tò mò. Cái gì xảy ra quá nhiều lần đôi khi lại không tạo thành một cái gì bình thường, mà lại khiến người khác cảm thấy khó hiểu thời.
Chiến như tách biệt hơn với thế giới này, anh ta ôm trán rồi thở dài.
Một tin nhắn đến từ chiếc điện thoại im lìm nãy giờ, Chiến vội vàng cầm lên đọc, trong anh có vẻ như đã chờ rất lâu rồi.
Nhưng cuối cùng anh lại chỉ buông ra một tiếng thở dài.
Sau đó anh lại đi.
…
Hai tháng trước, cũng vào ngày này, Chiến đang nằm cạnh người tình. Cô ta là nhân viên cấp dưới, xinh đẹp, quyến rũ, cứ mỗi lần nhìn thấy anh lại như là một bức tranh lộng lẫy. Ban đầu anh cũng chẳng để ý là làm gì ba cái chuyện đó, nhưng như đã nói ở trên, cái gì làm quá nhiều lần có thể tạo ra một thói quen, nhưng cũng tạo ra một sự tò mò ở người khác.
Cô ta là nhân viên cấp dưới, xinh đẹp, quyến rũ, cứ mỗi lần nhìn thấy anh lại như là một bức tranh lộng lẫy (Ảnh minh họa)
Sau đó Chiến và cô ta hẹn hò. Hai người gặp nhau ở khách sạn hai tuần một lần. Chiến giấu vỏ vĩnh đợi đó chỉ là một chuyện nhỏ nhất. Anh chỉ qua lại với một người đàn bà vì nhu cầu sinh lý, chỉ không có ý gì yêu thương cô ta.
Chiến chỉ không ngờ được, đó như là một vùng lầy, khiến anh càng ngày càng chìm sâu xuống.
Sau cô nàng nhân viên đó, Chiến như tìm thấy được “cái hay” của việc ngoại tình. Đó là vừa giải tỏa cũng thân, lại vừa yêu thương vơ vấn. Vì lẽ đó anh ta sẽ cảm thấy có lợi, và làm tất cả để bản thân thoải mái vè về thể trạng.
Về anh ta đương nhiên không biết mấy chuyện méo móm với nhau, hàng ngày vẫn chăm con, đi chiều nấu nướng như một osin chính hiệu. Thi thoảng chỉ khi anh cho đi dạo ngắm đường phố, ăn cái kem một ít quên thức ăn vui vẻ cả ngày. Nhiều khi Chiến cũng thấy lạ vè đừng giản là một điều đúng đáng đắn. Cô ta dễ vui để nổi cần bàn cãi của cô ấy, cô ấy cũng đau lòng với cô là một cái hòn. Không để ý gì ở cô khi khiến anh thấy hụt hẫng.
Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ phải đến. Đương nhiên, không phải là chuyện vợ Chiến bắt gặp anh ta ngoài tình mà là chuyện anh ta thấy chán vợ. Chán cũ, chán không để ý đến những hành động của chị, kể cả là một cái hòn. Không điều gì gì ở chị khiến anh thấy hứng thú nữa. Anh đã dựa chị để chơi, ịt cũng với chị ău mình, phải có tình cảm gì trong chị không quên.
– Sao anh không ly hôn chị ta quá đi?
– Cô người tình nằm bên cạnh anh hỏi. –
Nếu anh không nói được anh hết yêu chị ta rồi thì em sẽ đến gặp chị ta và bảo cho chắc mình đang yêu nhau. Chị ta nên từ bỏ.
Chiến trừng mắt nhìn cô ta:
– Đừng có là bửa nửa, đây không phải chuyện của em.
Không phải là Chiến chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, nhiều là điều khác. Anh ta chỉ phần ván chuyện tại sản, chuyện con cái, chuyện đó thực sự phức tạp.
Cuối cùng, Chiến tự lập ra một kế hoạch để khiến vợ mình ngoại tình, để anh có thể ly hôn thuận lợi hơn. Anh lên mạng, tìm một người đàn bà hợp với vợ mình. Anh hiểu gu đàn ông của chị, chỉ cần là người biết quan tâm đến gia đình và được. Anh treo một cái giá hời cho những ai cơ được trái tim của vợ anh. Rất nhiều người nhắc đến tin tha thứ.
Bà không biết anh là chủ của chị, bà chỉ nghĩ anh là người bạn thân đang có mối tình khổ đau riêng sau khi ly hôn. Anh đã lo lắng chu toàn mọi thứ cho chị, và tự cảm thấy mình là một người chống tốt. Anh ở bên chị sẽ khiến chị bất hạnh, vì anh không còn yêu chị nữa. Nhưng chị đi yêu một người khác, biết đâu chị sẽ sống tốt hẳn.
Anh theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ, từng ngày đều kiểm tra tin nhắn họ nhắn với nhau. Các buổi gặp “tình cờ” mà anh đã cố tình tạo ra cho hai người. Nhưng vớ vẩn anh về nhà, chẳng có chất biểu hiện nào cả, cô ấy vẫn vui vẻ, vẫn chăm chỉ làm việc nhà, chăm con, và yêu anh hết mực.
Anh tức giận, từng cao mức độ hẳn. Đấy là tạo ra một bể hằn cho anh chàng kia. Anh muốn biến anh ta thành một người đàn ông hoàn hảo hơn anh gặp bỗng. Anh lại theo dõi bọn họ, từng chất, từng chất một. Ngay cả người tình anh cũng không gặp nữa, anh chỉ tập trung vào việc khiến vợ mình ngoại tình.
Chính anh cũng không biết mình đang dần thẩn vào cái gì, anh chỉ không dứt được nữa. Càng ngày nó càng hút anh vào hơn.
Rồi vợ Chiến bắt đầu mua những bộ quần áo mới, chị chăm chỉ lại làm đẹp, chỉ tìm hiểu những cách để nói chuyện khiến đôi phương cảm thấy dễ chịu. Chị bắt đầu đặt ra những cái gọi là bệnh chủ nghĩa. Chị không muốn làm việc nhà một mình mà muốn chia sẻ. Đó là dấu hiệu của việc đổi thay.
Nhưng sao Chiến lại không cảm thấy vui vẻ?
Anh thấy khó chịu, rất khó chịu.
Chiến biết chị đang làm gì, đã đi đều, gặp ai, nhưng chị lại đang diễn kịch trước mắt anh. Chị thường cười cợt, anh chưa bao giờ thấy chị cười. Điều ấy khiến anh ghen tị. Chị là một con người khác lúc này yêu anh. Tại sao chị có thể thay lòng đổi dạ nhanh đến vậy? Tại sao chị không giống như chị khi yêu anh mà lại là một người khác?
Tại sao chị có thể thay lòng đổi dạ nhanh đến vậy? Tại sao chị không giống như chị khi yêu anh mà lại là một người khác? (Ảnh minh họa)
Anh còn đang đi tìm câu trả lời thì một buổi sáng rất nhạt nhòa, trời trong xanh, chỉ đặt cả bữa và một thời giây xuống trước mắt anh bảo:
– Em muốn ly hôn, nhưng em không biết viết thế nào.
– Tại sao lại phải ly hôn?
– Anh giả vờ hỏi.
– Em đã yêu người khác. Đó là một người đàn ông em tình cờ gặp ở siêu thị.
– Tình cờ sao?
– Anh nhếch môi cười. Đó là tình huống do anh sắp xếp kia mà.
Chị nghiêng đầu không hiểu.
Anh hất cái bữa ra, chỉ vào mặt chị mà quát:
– Cái thứ đần bà lẫn lộn, ngoại tình rồi mà còn bình thản nói ly hôn như mình là kẻ không có lỗi như vậy ư?
Chị rất bệnh tỉnh, nhưng điều đó không phải là chị. Chị gật bận tay của anh đi, nói rất tử tốn:
– Vậy anh có dám chắc là anh chưa bao giờ lừa dối em?
Chiến cảm thấy, cô ấy ấy hỏi về ý gì?
Chị ngửa cao đầu hẳn, nói:
– Em biết anh lừa dối em nhiều, nhưng em nghĩ em là người vợ, nếu yêu anh thì phải chấp nhận hết tất cả con người anh. Cả cái thời trăng trôi của anh. Nhưng dạo gần đây anh lạnh nhạt với em, một người đàn ông khác em hẳn hoảng hốt nắm đến cho em, sướng em phải lòng thì có gì là sai? Anh nói xem, nếu là anh, anh có lạnh lùng dành dành giữ dừng mãi với hồi ưu bên anh được hay không?
Chiến không trả lời được. Tự nhiên anh có cảm giác mình đang sắp cãi nửa chiếc tông và sẽ càng trăng sáng.
Ban đầu anh muốn ly hôn với chị, nhưng cuối cùng, chị chính là người đàn bà đưa ly hôn với anh. Đây có phải là “Gẫy ống đụp lưng ống” không?
Anh thở dài:
– Em không còn yêu anh nữa thật sao? Anh chỉ vui chơi qua đùa với họ thôi.
Câu nói đó chính anh còn cảm thấy chói chướng ấp lẫn đó, làm lạ.
Chị chỉ biết cười trong nước mắt rồi lảng gần:
– Sao đành ông ai cũng nghĩ đến hành trình đơn giản như vậy?
Còn anh lúc đó anh không nghĩ gì cả, đành chỉ ẩm ức anh trương rặn. Trước mắt một mối tình mưa tính hẳn.
Từng khác, từng yêu và từng đau.
…
Từ đó, Chiến luân vũ vào quán cà phê đều ngày, chỉ để nhìn thấy vẻ cũ vang giữa một người đàn ông khác. Và để giữ lòng tin thả thính.
Nhưng có lẽ điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.