Linh và Tuấn trải qua những khoảnh khắc ngọt ngào và đau thương trong tình yêu, nhưng liệu cả hai có thể bước tiếp bên nhau không?
Linh cảm thấy rối rắm khi không thể liên lạc với Tuấn như trước. Bức ảnh trên tường làm Linh nhớ về người mà cô đã yêu quý, nhưng làm sao anh có thể biến mất như vậy?
Mỗi đêm qua đi, tâm trí cô vẫn trĩu nặng, giống như một đôi tình nhân gặp nhau, nhưng điều đó sao vẫn cứ ê chề. Tuấn chưa bao giờ nghe máy, và những tin nhắn của anh càng không có hồi âm. Giữa cái không gian rộng lớn, Linh chỉ duy nhất nghĩ về người đàn ông ấy: Về Tuấn.
Linh nhấn mạnh để hỏi thăm về tình hình của Tuấn. Khi nghe Linh trình bày, Tuấn như thể trốn tránh:
–
Anh ấy có những định hướng mới. Anh Tuấn muốn đi nước ngoài, làm việc và kiếm tiền. Tuấn bảo cảm thấy hạnh phúc với em, vì em quá thành đạt và nhiều tiền, còn anh ấy thì chưa có gì. Hơn nữa, lần này Tuấn đi, là vì anh ấy muốn có một khoản dự trữ để chăm sóc hai con. Tuấn là người đàn ông có trách nhiệm, phải làm được những điều mà anh ấy mới yên tâm. Giờ nghe nói, Tuấn đang vay mượn khắp nơi để lấy tiền chạy đi nước ngoài. Anh ấy không muốn kể với em vì sợ em lo lắng. Anh ấy cũng bảo muốn dành thời gian xa nhau để thử thách tình yêu của em và anh ấy.
Mỗi đêm qua đi, lòng cô vẫn hướng về Tuấn nhưng sao anh cứ lặng im. Tuấn không nghe máy, và những tin nhắn của anh cũng không được hồi đáp. (Ảnh minh họa)
Nghe những lời của Tuấn nói, Linh bật khóc tức tưởi. Cô thấy mình quá vồ tâm khi yêu anh. Cô không thể hiểu hết những nỗi khổ tâm của anh. Đúng là, yêu một người đàn ông từ khi còn là sinh viên không thể nào bứt ra ngoài vòng tay. Tối hôm đó, Linh lung lay sự tình cảm của mình khi gặp Tuấn. Vừa gặp anh, cô bật khóc, không kiềm chế nổi cảm xúc.
–
Tại sao anh quyết định như vậy mà chẳng hề bàn bạc với em? Anh không coi em là người yêu của anh ư? Nếu không phải em nói chuyện với chị ấy thì anh đã định cứ thế rời xa em à?
–
Anh xin lỗi… Nhưng anh không biết phải đối diện với em như thế nào. Em dù sao cũng còn trẻ, còn có nhiều tiền để tiến bước trước. Hiện tại, anh chưa thể lo được cho em. Anh còn những gánh nặng của riêng mình. Anh phải lo cho các con xong xuôi mới có thể tự do và yêu em được. Hơn nữa, so với em… anh quả kém cỏi. Em có tiền bạc, có vị trí, còn anh chỉ là một thằng nhân viên quèn. Dù có bao biện kiểu nào anh cũng thấy mình không xứng. Vì thế, anh cần thời gian, anh phải gây dựng sự nghiệp xong xuôi và giải quyết hết những vấn đề của mình. Chỉ khi ấy anh mới có thể tự tin mà đến bên em được.
– Nhưng tại sao anh phải chọn cách đó? Anh đi nước ngoài, anh định đi bao lâu?
– Chừng 3, 4 năm gì đó. Khi nào xong chuyện thì anh về… Em nhìn xem, giờ anh có gì đâu. Anh bận việc này thì các con anh cũng không ổn. Mà anh cũng không thể đến bên em khi chưa có gì trong tay.
Linh ôm ghì lấy Tuấn, cô không chấp nhận việc phải rời xa anh:
–
Không, em không đồng ý. Dù sao anh và chị ấy cũng không còn tình cảm với nhau. Chị ấy bảo muốn anh phải một khoản tiền để nuôi con… Nếu được, em làm giúp anh những việc đó thì có được không?
Linh đã tìm gặp để thuyết phục Tuấn rằng cuộc sống của mình cần có sự hỗ trợ từ hai người (Ảnh minh họa)
Tuấn gạt Linh ra, thái độ anh đầy bức bối:
–
Anh không muốn như thế. Anh không muốn lại phải mang nỗi lo lên em.
– Không phải là mang lo. Anh còn muốn em phải chịu đựng đến bao giờ nữa? Em đã ngoài 30 tuổi rồi, anh còn đi tới 3, 4 năm… Anh muốn cả thanh xuân của em là chờ đợi sao? Tiền bạc của em cũng là để vì tương lai sau này. Nếu anh là chồng em, tại sao em lại không thể giúp anh được?
Nghe đến đây, Tuấn im lặng. Đúng là với Linh bấy giờ, sự chờ đợi là quá tàn nhẫn với cô. Yêu Tuấn, Linh đã thiệt thòi rất nhiều rồi. Bất cứ cái gì phải vì anh mà chờ thêm nhiều năm nữa là một sự bất công quá lớn.
Linh nhìn Tuấn bằng đôi mắt ẩm ướt:
–
Anh nghe em này. Em biết anh mắc cảm khi ở công ty vị trí của anh không được bằng em. Em cũng biết anh cần có tiền để chi trả những khoản riêng của mình. Em sẽ giải quyết từng thứ một… Chỉ cần anh đồng ý cho em là một phần của cuộc đời anh. Chỉ cần anh chịu mà thôi… Đây là vì tương lai của chúng ta, không phải để huỷ bỏ hay thương hại gì hết.
Tuấn thấy mình không còn lý do gì để từ chối. Có lẽ cuối cùng rồi cũng sẽ có một bộc bạch về sự tự trọng của mình.
–
Cảm ơn em! Anh nhất định sẽ dùng cuộc đời còn lại sau này để bù đắp cho em.
***
Linh hẹn gặp lại với Tuấn thêm một lần nữa. Việc hẹn này, cô hoàn toàn không cho Tuấn biết:
Linh thật sự muốn tìm cách, cô tin rằng, tâm chân tình của mình có thể đưa mọi quan hệ giữa Tuấn tại thời điểm cuối cùng (Ảnh minh họa)
–
Cảm ơn chị đã dành thời gian cho em. Em muốn bàn về chuyện một chuyến. Em sẽ đưa chị một khoản tiền, để chị làm việc vốn liếng nuôi các cháu. Em muốn thay anh Tuấn có trách nhiệm với các con sau khi anh chị ly hôn. Chuyện này, mong chị đừng nói với anh ấy. Anh Tuấn là người có lòng tự trọng, em sợ rằng anh ấy sẽ cảm thấy bị coi thường khi em đứng ra lo liệu việc này. Vì thế mong chị nhận số tiền và coi đây như một bứt mất của hai chị em mình. Sau đó… chị có thể ly hôn và tìm sự giải thoát cho cả hai.
Về phía Tuấn mở phong bì tiền ra. Chị ta ngồi thinh lặng một hồi rồi gật đầu đồng ý:
–
Vậy coi như thỏa thuận giữa chị em mình đã xong. Em hãy yên tâm. Chị sẽ không nói về việc này với ai cả và sẽ định nghĩa làm thủ tục ly hôn sớm với Tuấn. Chị cũng mong anh ấy sớm định được cuộc sống.
Linh ra về và thở phào nhẹ nhõm. Cô thấy mình như cuối cùng cũng có thể giúp Tuấn. Việc còn lại chỉ cần là làm cho anh trở thành một người đàn ông có thanh danh và sự nghiệp nữa thôi.
(Còn nữa)