Khải là người đang trải qua một giai đoạn khó khăn, đơn độc tìm kiếm con đường của chính mình.
Khải vừa mua bao thuốc đã biết có người đang nhìn mình, nhưng lúc anh ta quay lại không hề thấy ai cả. Sự rình mò ấy tiếp nối tận mấy ngày sau, ban đầu anh cũng không để ý lắm nhưng dần dần nó khiến anh thấy bực bội.
Đó là ai? Tại sao không mặt đối mặt với anh mà phải rình mò?
Khải là phóng viên của một tòa soạn báo lớn, anh gây chú ý với không ít người. Song, tất cả những người đó đều là kẻ có tội: Các doanh nghiệp lừa đảo, các công ty nhỏ bé làm ăn không minh bạch, gây ra nhiều sai phạm và dẫn đến hậu quả khôn lường cho xã hội. Anh thường bàn các tin về giá trên trời, nhưng họ vẫn phải mua. Còn nếu họ không chịu, đương nhiên những tin đó sẽ được đăng, và doanh nghiệp đi đến hồi lao đao chỉ là vấn đề thời gian. Khải tự cho rằng cái thú đớn đau của anh là một cái thú đích đáng, anh nghĩ rằng gieo giống thì phải gặp bão. Đôi lúc Khải còn tự vả ngực nói mình là một “Người Phản Xứ” trong mỗi buổi nhậu.
Có lẽ kẻ đang theo dõi anh là người của một công ty đã bị anh “bóc phốt” nào đó, nhưng kẻ đó không lao ra tận anh một cú như bao lần anh bị dìm mặt. Kẻ ấy chỉ đứng từ xa nhìn ngắm anh, cho đến khi anh quay lại thì biến mất.
Một lần không chịu nổi anh đã phải hét lên rành rành:
– Ai đó? Giới thiệu ra đây nói chuyện.
Không một tiếng nào đáp lại.
Khải tự cho rằng cái thú đớn đau của anh là một cái thú đích đáng, anh nghĩ rằng gieo giống thì phải gặp bão. Đôi lúc Khải còn tự vả ngực nói mình là một “Người Phản Xứ” trong mỗi buổi nhậu. (Ảnh minh họa)
Sống trong cảnh bị theo dõi như không biết người đó là ai, không biết điều gì đang chờ đón mình phía trước gây cho bản thân một nỗi hoang mang tột cùng. Khải tự nhận mình là người không sợ trốn chạy, không sợ đáp trả, nhưng vẫn đừng để ở đây là anh cũng không biết điều mà anh nên tỏ ra mạnh mẽ là gì.
Sự theo dõi đó kéo dài liên tục hai tháng trời, Khải đã thu thập cả thám tử, rồi một vài kế chuyên nghiệp trong lĩnh vực này để tìm hiểu nhưng tất cả đều không có kết quả đèm về. Họ cho rằng anh bị ám tựa vào cái mà anh đã gây thú vĩ nhiều người. Khải thực giận mà chẳng làm được gì. Họ không ở trong hoàn cảnh của anh thì làm sao có thể hiểu.
Công việc của Khải cũng phần nào bị ảnh hưởng vì anh không thể tập trung vào việc đương sự.
Một ngày như bao ngày bị theo dõi khác, Khải đến quán rượu để giải sầu. Anh ta thường đến đây để uống rượu và ăn chút đồ nhắm.
Cùng rất nhiều giấy tờ quan trọng khác nữa.
Khải với váng bão công an, như chưa kịp báo thì công an đã tới. Họ đưa ra một loạt các bức ảnh chụp anh đang giao dịch bán tin bất hợp pháp với các doanh nghiệp, thậm chí còn có cả ảnh anh vào quán bar nhưng lại không hề có Ngọc.
– Chắc chắn là cô ta…
– Khải lẩm bẩm –
Chắc chắn cô ta bày ra tất cả những chuyện này để hại tôi.
Từ lần bẩm Khải hết lên điện loạn, nhưng anh đã không còn trốn chạy được nữa.
Trên bàn anh lúc đó vẫn là tờ báo với trang đầu là vũ trụ từ cửa một giám đốc công ty thực phẩm.
…
Ngọc đang đứng trước mặt người chủ của mình, cô đặt bông hoa xuống rồi khẩn. Nhìn bia một lúc lâu, khuôn mặt trở nên ưu tứ. Cô như đang nhìn một người thật sự không phải đang nhìn một tảng đá vô tri vô giác.
Ngọc nói trong khói hương:
– Em đã đẩy anh ta xuống vực như hai tháng trước anh ta đã đẩy anh xuống vực. Em biết anh không thích cách làm này, nhưng nếu không có em, quả bảo đến với anh ta sẽ rất muốn.
Nói rồi Ngọc rời đi. Những bông hoa cúc trăng bay bay trước gió.
Đúng đà Ngọc ở bên ngoài là một người đàn ông đeo kính đen, trông như thám tử. Khi thấy cô, anh chỉ gật đầu và nói:
– Nước hoa mà cô đặt đã về hàng. Kết tiếp theo sẽ là ai?
Ngọc chỉ đáp:
– Kết tiếp theo? Là tất cả như những kế đã bàn đứng chống tôi. Như lần này, tôi muốn lấy quả tim của họ. Bạn cũng đang được tiến hành thêm nhiều!
Người đàn ông rùng mình. Anh ta nhận ra một điều rằng, trên đời này không gì đang đáp ứng là lòng dạ đàn bà.