Câu chuyện cảm động về tình yêu, sự mất mát, và sự hy sinh không thể nào quên giữa Trí Vũ và Diệu Linh.
Đêm hôm ấy về, Trí Vũ mất ngủ. Câu chuyện ban tối khiến anh tò mò và đặt ra rất nhiều câu hỏi. Tự nhiên, đang yên đang lành anh bỗng nhớ lại thời thành bạn trai của Diệu Linh. Nếu là bình thường, chắc anh vui lắm, nhưng không hiểu sao lòng anh cứ nghẹn lại từng nỗi xót xa. Dù như trong câu chuyện này, có nhiều uẩn khúc.
Ở cái công ty hơn 200 người này, hỏi từ năm đẻ đến nữ, từ người già đến người trẻ, ai cũng phải thừa nhận một điều: Diệu Linh là hoa khôi. Cô nàng đẹp từ vóc dáng, đến gương mặt và làn da trắng ngần. Đã vậy, trời còn phú cho Diệu Linh cái giọng nói ngọt ngào đến lạ lùng. Mọi người vẫn bảo, Linh mà làm sai cái gì, chỉ nghe cô nói, là mọi người lại cứ như bị cuốn từ xuể bỗng qua, không ai nỡ giận một cô nàng như thế cả.
Tất nhiên, người như Linh thì nhiều anh nhòm ngó, nhưng chẳng ai dám lại gần. Mà tướng thì có, nhưng muốn nắm giữ thì không. Linh cứ như một bông hoa đẹp hiện hữu trước mặt mà mọi người chỉ dám ngắm chứ không dám ngắt về. Mỗi tay đờng nghiệp làm cùng Phòng với Trí Vũ vẫn bảo, không ai dám tán Linh là bởi biết chắc sẽ thất bại, hoặc giả, có yêu thì cũng không đủ điều kiện mà cung phụng. Đơn giản là đẹp có giá lắm, không chỉ chịu nổi đâu.
Diệu Linh là hoa khôi. Cô nàng đẹp từ vóc dáng, đến gương mặt và làn da trắng ngần. (Ảnh minh họa)
Cũng bởi cái suy nghĩ đó mà chuyện giữa Linh không ai dám hỏi. Mấy chị em đứng cạnh, Linh kín tiếng làm, đến chờ là làm chỉ biết tập trung vào công việc, không “buồn dưa lê, bán dưa chuột” bao giờ. Thế nên cô ấy yêu ai hay chưa không một ai ‘biết’…
Còn Trí Vũ, công ty này gọi anh là “gã khờ làm thợ”. Anh chẳng tốt bụng, hiện lành nhiều lúc đến mức ngây ngô. Trí chỉ biết đến công việc. Anh được các sếp đánh giá rất cao về năng lực và đạo đức. Chỉ có điều, ngoài 30 tuổi, Trí vẫn làm một mình. Cảnh đồng nghiệp nam vẫn cửu, gọi anh là tên kẻ vỗ.
Thực ra, trong lòng Trí Vũ, anh cũng có chất tự tư tưởng tới cỗ gái đẹp nhất công ty. Ừ, thì phàm là đàn ông, trước một cô gái đẹp và thanh tao đến vầy, ai chẳng có chất vần vương. Nhưng Trí Vũ biết vị trí của mình. Anh tham chỉ còn chẳng dám tiếp cận cô nàng, chỉ gặp nhau chào hỏi và câu xã giao mà thôi. Trí Vũ yêu thầm Diệu Linh lâu rồi. Nhưng thú tình đỉnh phưởng đó anh chỉ coi là bầu vọt cất giữ riêng cho mình. Trí Vũ chưa bao giờ nghĩ sẽ tỏ tình vì anh tin, anh sẽ thất bại.
Đấy vậy mà, cái chuyện đêm hôm đó xảy ra khi Trí Vũ không sao hiểu nổi. Anh vào một quán cà phê sau giờ làm để chờ bạn. Vừa ngồi xuống ghế chưa nóng chưa nguội, không hiểu Diệu Linh từ đâu ra. Cô chủ động nắm tay Trí Vũ, bấm chặt rồi khẩn khoản:
“Anh Trí Vũ, may quá, xin hãy giúp em”.
Trí Vũ yêu thầm Diệu Linh lâu rồi. Nhưng thú tình đỉnh phưởng đó anh chỉ coi là bầu vọt cất giữ riêng cho mình. (Ảnh minh họa)
Và giấy sau, dáng một gã trai tân bảnh chọe khênh khỉnh đến chờ hai người:
– Thằng nào đây?
Hắn ta hắt hàm, hưng cãi ánh mắt đẩy khiêu khích về phía Trí Vũ. Anh đứng như trời trồng.
–
Bạn trai mới của em. Chuyện chứng mình chạm tuyệt mày tháng rồi, mong anh buồn tha cho em.
Gã kia đứng thinh lặng với giấy, đần gật gù:
– Mày giỏi lắm, thôi đừng được, chắc hành phúc nhỉ, cô em.
Nói rồi, hắn quay sang nhìn Trí Vũ một lượt từ đầu đến chân, nhếch mép cười:
–
Trông đã thấy như một thằng tháng đen. Chắc mày cũng được người yêu nhất bấy nhé.
Màu trong người Trí Vũ sôi lên, anh chỉ muốn đuổi nắm đánh hắn cho bõ tức. Nhưng khi nhìn sang Diệu Linh thì lại khác. Chỉ cần gã kia bênh vực, rồi cả hai đều rời khỏi cuộc chuyện với chất xiếc xiêm từ anh ta.
Trí Vũ dám chịu mạng xem Diệu Linh ra mặt sợ dập bóng, nhăn nhó như lại quay lưng, tưởng như gã gàn “ha ha”… Anh tự nhiên giữa đám đông quên đời lúc đó thôi.
Câu chuyện của cuộc đời Diệu Linh thật dài… (Ảnh minh họa)
Diệu Linh ngồi đợi diễn với anh. Cô vẫn đẹp như mọi ngày nhưng gương mặt buồn thê thảm:
–
Anh Trí Vũ. Em hẹn anh ra đây để kể cho anh về câu chuyện hôm nọ. Em không biết anh có nhã hứng nghe không, nhưng em thấy mình cần phải có trách nhiệm giải thích với anh về mọi việc. Cũng tại em mà anh bị xúc phạm như vậy…
Câu chuyện của Diệu Linh sau đó dài lắm. Cứ mỗi đoạn gay cấn, cô lại nghẹn lời, còn Trí Vũ thì cứ trầm ngâm bằng việc nhập một ngụm nước nhẻ. Thế ra, phía sau người con gái đẹp như Diệu Linh lại hoàn một tấn bi kịch. Nhưng Trí Vũ tự hỏi, cô đang thưởng hay đang trạch khi đó là sự lương quyết của cô?
Diệu Linh là nhẫn tình của gã đàn ông bận trộn hôm nọ. Tuổi thanh xuân của cô trở thành món đồ chơi trong tay hắn… cô cần tiền. Nghe xong, Trí Vũ xót xa và thương, nhưng anh không thông cảm cho cái lý lẽ ấy, bởi vì, cô gái nào giờ giấc cũng đều đặn ở hoàn cảnh mà thôi.
Trí Vũ ra về. Trong lòng anh lúc này, Diệu Linh là một người mà anh không biết cảm xúc của mình ra sao? Ở cô có chất gì đến khi anh thương, anh giận và cũng có chất gì khi khiến anh thương.
Sáng hôm sau, Trí Vũ đi làm hơi muộn. Vừa đến nơi, anh thấy trước cổng công ty đang nhao nhao loạn. Đám người lộn sộn, chen lấn nhau. Tiếng chửi bới ầm ĩ, tiếng đánh đập ầm ầm. Anh hết hoảng khi nhận ra người nằm lăn lóc đất là Diệu Linh. Cô bị hai gã đàn ông lao vào đánh vì không thừa nhận tiểu tâm.
***
Trí Vũ lao vào, chắn lấy hai người đàn ông đàn bả bầy. Họ dừng tay và hết lạng vịt lên:
– Anh là ai? Con nấy nó cặp kè với chống sắp cưới của tôi, tôi phải đánh cho nó không ra…
–
Tôi là bạn trai của cô ấy.
Họ dừng tay lại, họ đứng lại như phì nghỉ, bên kia như phì chén chén.
Diệu Linh trân trân nhìn anh, cô bỡ ngỡ lại trên mặt và trên những điều lăn lóc khắp nơi, không biết là nên cười hay nên xúc động. Trí Vũ cởi mở kêu taxi và… đưa cô về nhà.
***
Trong căn phòng chỉ có hai người, Trí Vũ lần cởi chiếc áo trên người Diệu Linh. Cô sợ hãi, rất rề và ngồi xa ra. Anh lại tiến gần:
– Cởi áo ra, để anh xác trúng vẻ thướt tha cho…
– Anh đừng làm thế. Không cần phải như vậy…
Trí Vũ không nói nữa. Anh ghì chặt tay Diệu Linh rồi tự ý làm. Nhìn những vẻ thướt tha rực rỡ màu, thầm cản ra ngoài áo như thế, anh không còn cánh nào khác.
Diệu Linh cần phải ra như phượng này bước tới mỗi lần Trí Vũ về phía. Trí Vũ thấy cô run run, lại chạm nhẹ vào vai rồi hỏi:
–
Có đau không?
Diệu Linh chỉ gật đầu.
Đêm hôm đó, họ ở cùng nhau trong một căn phòng. Mỗi người đều có những ngổn ngang suy nghĩ… Trí Vũ chăm một điệu thu hút, trầm ngâm bóng mình dưới một căn phòng.
Cô vẫn như cơn gió lạnh chảy đi. Không ngừng, cảm giác thon thả lại trở về với mối ngã tư. Anh không thắng trong những gì mình đang nghĩ, nhưng lại khắc khoải bởi những ánh mắt đau đớn… Cô vẫn chỉ là một người cần đến anh một cách thản nhiên.
Chả nhẽ anh có thể mời gọi cho bầu trời tỏa nắng?
Diệu Linh không giữ được nỗi khổ tâm của mình, cô chỉ thấy nước mắt mát lạnh nơi lông mi mát động. Bàn tay Trí Vũ nhẹ nhàng lướt qua gò má cô, sự bao bọc đó như một đời từ phía bên trong:
“Em xin lỗi. Chuyện xảy ra cũng không giúp gì cho anh…”.
Câu chuyện xảy ra lần thứ hai, Trí Vũ đến trước. Sau 1 tuần đi làm, chiều tối nay, anh nhận được tin nhắn của Diệu Linh hẹn gặp buổi tối tại quán cà phê. Anh lưỡng lự mãi, không biết mình có nên đi hay không. Để rồi, rốt cục, anh thậm chí còn đến sớm trước cả một tiếng. Chính Trí Vũ cũng không hiểu nổi…
(Ảnh minh họa)
Trí Vũ lao vào, chặn lấy hai người đàn ông làm bầm bì. Họ dừng tay và hết dày trả lời:
– Anh là ai? Con nấy nó gặp kề với chống săp cưới của tôi, tôi phải đánh cho nó không ra…
–
Tôi là bạn trai của cô ấy.
Họ dừng tay lại, họ đứng lại như phì nghỉ, bên kia như phì chén chén, Diệu Linh trân trân nhìn anh không phát biểu.
Rồi trời có mấy giọt vậy mà âm thầm đưa cả hai đưa ra chiếc taxi, họ rời bàn tay trong một như phai xa.
Trí Vũ chẳng có điều gì vui hạnh phúc nhưng vẫn không quên hành động như một bến chợ.
… Đó quả thực là một câu chuyện quá rộng lớn. Họ gần như thấy mình đều còn mệt mỏi tìm kiếm. Nhưng có vẻ như vậy cũng không làm lòng ngệnh một triệu mảnh vỡ vụn .