Dưới đây là câu chuyện cảm động về vợ chồng Dương, hành trình chờ đợi con yêu và những cảm xúc chân thành của họ.
Đối với những cặp đôi hiện đại muốn thể chạm đến ước mơ làm cha mẹ, tìm con là cả một hành trình dài đòi hỏi sự kiên trì, cố gắng. Đã không ít cặp vợ chồng vì quá mệt mỏi mà tìm con mà sinh ra “cảm chắng lạnh, canh chắng ngột” hay thậm chí là chia xa.
Tuy nhiên, với chị Dương (30 tuổi, hiện đang sống tại Antwerpen) và ông xã người Bỉ Kevin, 6 năm khổ cực, vật vã tìm con càng khiến họ yêu thương và gắn bó với nhau hơn để đến bây giờ khi được ôm con trong vòng tay, niềm hạnh phúc của chị Dương càng tràn vỡ vì chị tin rằng mình đã không chọn nhầm người để gửi gắm cả đời.
Chồng chị Dương chơi đùa cùng con trai.
Vợ Việt chồng Tây hạnh phúc từ ngày… dòng bĩm
Nhân kỷ niệm tròn 7 năm ngày cưới, chị Dương đã đăng lên mạng xã hội những dòng chia sẻ về câu chuyện tình yêu cũng như cuộc hôn nhân tràn ngập hạnh phúc của mình.
Chị Dương và anh Kenvin là thanh mai trúc mã, hẹn ước với nhau từ khi còn… dòng bĩm.
Chị Dương viết:
“Chồng mình là người Bỉ. Chuyện là ngày xưa nhà chồng mình và dì ruột mình ở cùng chung cư, bạn ý ở tầng 14, dì mình ở tầng 16. Từ hồi bạn ý còn nằm ti giấc và dòng bĩm đã được mẹ bạn ý gửi cho dì làm rồi nên bạn ý chơi rất thân với em hồi mình vì bằng tuổi nhau.”
Không hiểu sao dì mình đã chăm cháu rét thư 2 đứa vẫn còn bụ bẫm. Đến năm bạn ý 17 tuổi bạn ý chỉ thành thông vẵn sang thêm bẫm mình hồi đầy còn xuất khẩu lao động bên Đứt và cưng gợi bẫm mình là bẫm vợ.
Hồi em học mình vì Việt Nam có giới thiệu bạn mình với nhau. Lúc ấy cùng chỉ nói chuyện bình thường như nhau nhưng dần dần trở thành thân thiết, chia sẻ mọi chuyện cởi mở hơn.
Đến năm 23 tuổi thì bạn mình lấy nhau thật. Cái này có gọi là thanh mai trúc mã được không?”.
Sau 7 năm kết hôn, chị Dương tự hào khẳng định mình không chọn nhầm người.
Sau khi kết hôn, chị Dương càng được chồng yêu thương nhiều hơn. Chị chia sẻ từ ngày cưới đến tận bây giờ, chưa bao giờ anh quên hôn vợ trước khi đi làm. Anh cũng không hề có những thú vui “đi ăn” như rượu chè, hút thuốc hay tụ tập bạn bè bên bữa ăn. Niềm đam mê lớn nhất của anh là công việc, vợ và con.
Vậy nhưng với chị Dương, chị nhận ra tình yêu của chồng dành cho mình lớn đến mức nào là khi phát hiện bản thân khó có con, thậm chí gần như vô sinh.
Gần 6 năm tròn vợ chồng kiên trì chờ đợi có con
Sau khi cưới 1 năm, vợ chồng chị Dương quyết định sinh em bé nên chị dừng uống thuốc tránh thai. Vậy nhưng sau khi dừng thuốc thì bản thân chị lại không thấy có kinh nguyệt. Hơn nửa năm sau chị đi khám thì nhận thông báo của bác sĩ rằng chị khó có bầu vì bị đa nang buồng trứng, trứng lép và ít.
“Sau đấy mình ròng rã đi bác sĩ để điều trị. Hết điều trị rồi loạn nội tiết lại uống thuốc cho có kinh. Đến khi có kinh lại đi khám xem trứng có to không? Nếu không đủ tiêu chuẩn thì lại tiêm thuốc kích trứng cho trứng to. Đến khi trứng to lại tiêm thuốc rụng trứng. Ròng rã suốt 4-5 năm không có kết quả mà trứng của mình ngày càng yếu và ít. Cuối cùng mình phải tiêm thuốc đặc trị, thuốc này không bẩn ở hiệu thuốc mà mình phải đến bệnh viện lấy về tiêm đủ 14 ngày cho 1 đợt. May mắn đến đợt thứ 2 thì mình có bầu.
Theo phác đồ điều trị của bác sĩ thì sau 5 đợt tiêm như thế nếu không có con thì lúc ấy mình mới là thụ tinh nhân tạo, vì lúc nào mình cũng muốn có con theo cách tự nhiên.
Chồng chị Dương tự tiêm theo vợ theo đơn thuốc của bác sĩ.
Trong khi chờ đợi thì mình phát hiện bị polyp tử cung. Mình phải dừng thuốc cho nó tự tiêu. 6 tháng sau nó lại mọc lại, lúc đấy mình phải nói sống luôn không thuốc tễ, thuốc mẹ gì. Rồi 6 tháng sau nữa mình lại bị phát hiện tiền ung thư cổ tử cung. Bác sĩ bảo nếu phát hiện chậm thì thể bảo đầy phát triển thành ung thư giai đoạn đầu. Lần này thì mình phải tiêm thuốc mẹ để mổ.
Càng ngày chuyện có con càng xa vời. Trong lúc mình cảm thấy u uất và đau khổ nhất thì anh ấy đã nói với mình thế này: “Em bị bệnh là do cả thể em không khỏe, nó là vẫn đẩy bắt người xảy ra chứ không phải lỗi do em. Em cần được yêu thương và bảo vệ nhiều hơn vì những thiết thòi này. Và chính anh sẽ là người làm để cho em”,
chị Dương tâm sự.
Niềm hạnh phúc đến bất ngờ, ngày vào phòng đẻ chồng còn run rẩy
Sau gần 6 năm chờ đợi, sự kiên trì của vợ chồng chị Dương cũng có kết quả. Và kết quả ấy lại đến một cách bất ngờ khiến anh chồng chị Dương không thể nào chờ đợi.
“Mình vẫn nhớ hồi đi khám, bác sĩ thấy trứng đang phát triển tốt nên tiêm rụng trứng luôn và dặn hai vợ chồng để quan hệ trong vòng 24 giờ. Nhưng trễ thay hôm đó chồng mình lại bận việc để không gặp được nhau. Sau hơn 48 tiếng thì mình mới gặp được nhau nhưng mình nghĩ chẳng còn có cửa hội nào cả vì mình cũng đang trong tình trạng khó khăn.
Mình vẫn nhớ ngày đi mua que thử thai cho mình thì chồng mình mua hôm thứ 7 nhưng anh bảo để buổi sáng thứ 2 cho có kết quả tốt nhất nên sáng hôm sau mình thử. Lúc đấy chồng mình đang ở chợ làm, mình gọi điện thông báo là 2 vạch rồi.
Vợ chồng anh chị quyết định ở lại phòng sinh để đón con cùng vợ.
“Mình đã thì chồng mình đứng bên cạnh lau mồ hôi cho mình nhứt tay chân run lẩy bẩy, tay ra nhiều mồ hôi hở!”
Và cuối cùng, sau tất cả mọi khó khăn, vất vả, anh chị đã đón được trái ngọt của cuộc hôn nhân 7 năm là cậu bé đáng yêu, kháu khỉnh.
Khi đã thắm đủ mọi sống gió, chị Dương vẫn luôn tự hào khẳng định rằng:
“Quyết định chọn anh ấy chưa bao giờ khiến mình ân hận, thậm chí mình đã nghĩ rằng anh ấy chính là may mắn lớn nhất mà ông trời đã đắp lại cho mình”.
Trong những ngày cón có kết quả xet nghiệm máu là khi chị Dương vừa ra khỏi nhà để đi làm. Anh chồng Tây tham sự cơ cẩm ra vui vẻ chờ thông báo: ”
Honey, em có bầu 7 tuần rồi, bác sĩ vừa gọi điện
“, đến mứt hàng xóm xung quanh đện để nghe thấy và động loạn chạy ra mở cửa chắc mừng.
Ngày đi sinh của chị Dương cũng luôn có chồng kề bên cạnh. Chị cho biết chồng mình bị chứng sốt, sốt thấy người khác đau nên khi có thể chồng và chị luôn nói chuyện và chồng sợ báng bình viện lại lạn cầm ra ngoài mình mong chờ và diễn rằng chồng mình cảm thấy nổi loạn không dám há đi vì lần sâu.”
Vậy nhưng đến khi cần chuyển dạ của chị thì chị đến tức dồn dập hẳn thi anh ấy lại không nở ra ngoài nên bắt chặt nhỉ…