Một câu chuyện đầy cảm xúc về tình yêu và những mất mát trong cuộc đời.
Tôi quen và gặp anh là định mệnh của cuộc đời. Tâm trạng trồi sụt hiện hữu, hy vọng và tuyệt vọng đan xen giữa những gì tốt đẹp nhất về một chữ yêu, nhưng đổi lại chỉ toàn cay đắng và nước mắt. Anh hơn tôi 6 tuổi. Lúc đó tôi mới 22, độ tuổi sung sức và mộng mơ nhất của người phụ nữ.
Lúc đến với tôi, anh đã có một đứa con trai, nhưng anh giấu tôi. Mãi một năm sau, khi tình cảm đổ bên chân muỗng anh mới thú nhận. Nhưng vì yêu mà, tình cảm lúc đó đã sâu đậm khó dứt nên tôi đành nhắm mắt cho qua.
Thời điểm đầu cả hai sống và làm việc ở Hà Nội. Anh là kỹ sư xây dựng nên thu nhập khá, anh cũng khéo sắp xếp trong chi tiêu nên cả hai cứ lo vun đắp tình yêu và ngắm nhìn hạnh phúc bên nhau, không phải lo lắng nhiều về kinh tế. Thời kỳ cả hai cùng sống thử cũng cần có những hiểu biết lẫn nhau. Nhưng đẹp gia đình anh ở quê có việc giữ tết, tôi đành theo chân anh về, lo lắng đếm nỗi đợi ngồi ngoài chú đáo.
Tôi đã có những ngày tháng được đối xử như bà hoàng. Ảnh minh họa.
Tuy nhiên thời gian đầu tôi về nhà mẹ đẻ (hai bên bận rộn cùng quê, gần nhà nhau). Một tháng tôi lại lên nhà anh một lần. Hai đứa con riêng của anh khá quyến luyến và hợp tình tôi. Ngay từ thời kỳ đầu anh dứt tôi về ra mặt, tôi nhớ đã gọi tôi là mẹ.
Để khỏi phải đi tới đi lui, đám cưới được tổ chức ngay sau khi hai đứa đã định mệnh mới việc ở quê. Nói là đám cưới cho oai, chứ thực ra chỉ là hình thức để chính thức ra mắt đôi bên họ hàng. Sau đám cưới tôi phải bắt tay vào dọn dẹp cái phòng tân hôn cứ rí rích, được gia đình anh trước đó xem như cái nhà kho chứa toàn đồ hỏng hóc.
Về chung nhà hôm trước, sáng hôm sau tôi đã phải dậy sớm theo nếp nhà anh, nấu cơm, đi chợ, rồi tất tả đưa hai con anh đến trường cho kịp giờ. Chuỗi ngày vật vã cũng bắt đầu. Tôi, từ người phụ nữ chưa có con bao giờ, chưa phải chịu trách nhiệm của một người mẹ, giờ bỗng nhiên phải gánh lấy nhiệm vụ lo cho hai con nhỏ đang tuổi ẩm ương.
Dù đã xác định tư tưởng từ trước, nhưng đến khi chính thức vào cuộc, tôi vẫn không khỏi ngỡ ngàng. Khi lo cho hai con riêng của anh xong, tôi lại phải quay cuồng vào vòng quay lo cho trang trại heo gà của gia đình anh, sau đó tất tả cầm nước cho cả đại gia đình chồng sao cho đàng hoàng. Cầm nước chu toàn xong, tôi phải bày mâm sao cho xong xuôi toàn vẹn thì ông bà mới ngồi vào ăm. Sau đó tôi đành lạy lại ba đứa sau tay tất tả đưa đón tụi nhỏ.
Từ tâm thế khi yêu đương được anh lo lắng chiều chuộng, giờ tôi bị biến thành một người osin làm quần quật không hết việc. Sau khi cưới, tôi và anh cũng việc ai người ấy lo, tuy nhiên không thấy anh hối hận lo lắng cho vợ một lời. Nhiều lúc nghĩ vẩn vơ chồng son cần không gian riêng, tôi bỗng nhớ vào tay chồng, kéo anh đi thì bà toà bắt hai vợ chồng xác theo hai đứa nhỏ đi cùng.
Hai đứa con anh, đứa chín tuổi đứa mười hai mà sống đã lại không hề tự lập. Tôi muốn dạy các con chủ động trong cuộc sống, nhưng ông bà và cha cứ chịu thành ra hư hỏng. Dạy thì nói đi ghê, không bảo ban thì nói không phải con nó nên nó không lo. Riết rồi hai đứa nhỏ quen mắt len với mẹ vì có người chống lưng.
Mẹ chồng tôi thường xuyên xuyết xìa xói tôi. Ảnh minh họa.
Càng ngày vợ chồng càng ít nói, không chia sẻ vui buồn cuộc sống, nói ra chỉ toàn vấn đề mâu thuẫn liên quan đến con cái, chỉ chụp chặt nhau. Tôi đành đứt đừng kĩ kết hôn, chuyện hôn nhân khập khiễng. Mẹ chồng nói tôi âm ỷ giành của nhà bà. Rồi bà kiềm chuyện cho hai vợ chồng cãi nhau mà mỗi vui. Định đi đến nhà hai đứa nhỏ rồi từ đó thở ra cái mặt, thể là bà nhả nhành đành dẫn lộn, mũn đành đánh chết tụi nhỏ.
Thấy bà ấn không nói có, tôi tức quá cãi cả ra. Thể là bà chỉ tay ném ngón, nói tôi nhắm ở lại ừ được nhà bà thì kẻ mới. Nhưng nghĩ lại thấy tôi bớt ném ông bà mà mừng.
Nhìn lại tình trạng của tôi giờ đã ở đây tiếp thuộc hàng vợ chồng, đã tự quên đi làm thỏng mệt mỏi trong cuộc sống đôi bên. Quả thực sau hơn ba năm đồng cam cộng khổ, tôi đã xa anh hơn khi nghĩ cách điều trị giải pháp cho bản thân, đằng này còn phản tỉnh lại diện mạo trước đây.