Bài viết này kể về một cuộc tình đầy éo le, nơi những kỷ niệm chất chứa nỗi buồn và hy vọng của những người yêu.
Khi anh trong phòng thay đồ, tôi bỗng thấy đích thực anh có tin nhắn. Bình thường tôi sẽ không mảy may khi tở mở, nhưng không hiểu vì sao tôi lại có linh tính thôi thúc mình phải đọc tin nhắn đó.
Tôi đã nghiễm nhiên, đi làm được hơn 1 năm, tôi quen anh qua một lần đi gặp công ty đỡ tác. Anh là mối tình đầu của tôi, cũng là lần đầu tôi biết yêu. Gia đình tôi khá gia giáo và nghiêm khắc, suốt những năm ngồi trên ghế nhà trường tôi chỉ biết học. Bản tính của tôi cũng rất nghiêm túc với tình yêu, vậy nên tôi không muốn yêu chờ đợi, chỉ tồn thời gian.
Khi gặp anh, tôi cảm thấy anh là người nhẹ nhàng, hòa nhã. Anh cũng là người chủ động theo đuổi tôi như không hề khiến tôi cảm thấy khó chịu. Hẹn hò nhau được hơn 3 tháng, tôi cũng bày tỏ quan điểm của mình là sẽ giữ gìn gần cho đến đêm tân hôn. Nếu anh cảm thấy đồng ý điều ấy thì cả hai sẽ tiếp tục, lấy hơn nhẹ nhàng làm mục tiêu.
Khi nghe tôi nói vậy, gương mặt anh cũng có chút dao động, nhưng rồi anh khẳng định vai tôi và nói:
“Em yên tâm. Anh sẽ chờ cho đến khi em sẵn sàng. Không sao cả.”
Nghe vậy tôi cũng nhẹ nhõm phần nào.
Đến nay đã gần 2 năm chúng tôi hẹn hò, cả hai cũng đã ra mặt gia đình. Cũng bởi tuổi chúng tôi cũng không còn nhỏ, công việc và thu nhập cũng đã ổn định đến định hình nên bây giờ cũng thực sự tiễn hành cưới. Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, tôi và anh đã đi chụp ảnh cưới, chọn xong ngày lành tháng tốt.
Chúng tôi đã chuẩn bị hết cho đám cưới, nhưng mọi thứ lại sập đổ. (Ảnh minh họa)
Một tháng trước hôn lễ, tôi và anh đi thử đồ cưới. Sau khi đã chọn được bộ váy ưng ý, đến lượt tôi ngồi chờ anh thử vest. Khi anh trong phòng thay đồ, tôi bỗng thấy đích thực anh có tin nhắn. Bình thường tôi sẽ không mảy may khi tở mở, nhưng không hiểu vì sao tôi lại có linh tính thôi thúc mình phải đọc tin nhắn đó.
Tôi biết mật khẩu đích thực anh (nhưng trước đó tôi chưa bao giờ tự tiện ra làm mình biết), và nội dung tin nhắn khiến tôi hoa cả mắt:
“Hôm nay em bận rồi. Để mai anh nhé!”
. Những tin nhắn trong cuộc hội thoại với số này đều bị xóa hết trước đó. Lúc ấy anh bướng ra nên tôi cắt với địện thoại về chờ cúng. Nhưng trong lòng đã dấy lên 1 mối nghi ngờ, mà tôi cứ mãi tất bật lo cho đám cưới nên quên bẵng đi.
Trước ngày cưới 1 ngày, anh xin phép tôi cho anh tổ chức buổi tiệc chia tay thời độc thân với đám bạn. Tôi đồng ý. Tuy nhiên tôi lẳng lặng theo dõi anh, nếu thực sự anh đi gặp bạn bè, tôi sẽ về ngay. Nhưng nếu anh đế không phải là một quán ăn hay tụ điểm nào đó mà là một nhà nghỉ nhỏ. Cũng may là tôi đi grab, cũng với bịt khẩu trang, trong không đã để dàng bị phát hiện.
Tim tôi đập thình thịch, không có gì khác khiến anh tới nơi mà tôi đã lấp bừng niềm háo hức một đám cưới thật đẹp. Thể mà tôi lại đứng đây, bắt quả tang trước mắt những người khác. Thể mà anh nói sẽ chờ tôi, hóa ra anh đã có ai đó khác. Thời gian qua thật tệ cho tôi.
Bước trước cửa phòng hồi lâu, tôi khóc như mưa. Tôi không biết mình phải làm gì tiếp theo. (Ảnh minh họa)
Khoảng chừng 15 phút, tôi lau khóc nước mắt rồi gõ cửa. Giọng anh bực bội hỏi:
“Ai đấy?”
. Tôi bình tĩnh đáp, giọng nghẹn nghẹn:
“Tôi là khách trước, để quên chìa khóa nhà, cho tôi vào tìm 1 chút.”
Cửa mở, trước mặt tôi là chọn sắp cưới đang tràn như những, chỉ quấn mỗi chiếc khăn tìm. Trên giường là một cô gái trẻ, nằm trên giường chép miệng:
“Mất cả hứng.”
Tôi bỏ mũ áo, tháo khẩn trang:
“Mai là ngày cưới mà anh còn ở đây ngủ với người khác à?”.
Tôi nhận thấy rối rắm sự hoảng hốt trên gương mặt anh khi thấy tôi.
“Giờ anh không cần giải thích gì cả, anh cứ lấy cô ta nếu muốn. Tôi rất lui.”
Anh ta bực bội từ từ xuống ấm lấy chân tôi:
“Anh xin lỗi. Cô ta chẳng là gì với anh cả. Chỉ là bạn tình thôi. Anh yêu em thật lòng. Tại em không cho anh nên anh mới…”
– Yêu thật lòng mà anh ngậm với người khác? Khi anh sung sướng với cô ta thì anh có nghĩ đến tôi không?
Tôi giằng tay anh ra rồi đi về. Tôi đã quyết định rồi, sẽ không có cơ hội thứ 2 cho một tên đàn ông giả dối như thế nữa.