Khám phá câu chuyện truyền thuyết về Thần núi Tản Viên, nơi mang đậm bản sắc văn hóa Việt.
Nội dung truyền cổ tích thần núi Tản Viên
Xưa kia, vua Lạc Long khi chia con với nàng Âu Cơ, đẻ nắm mười trai về biển, trong số đó có Hương Lang. Một hôm, Hương Lang dạo ra biển Thần Phú (bây giờ thuộc Nam Định), lòng nhủng muôn tìm một nơi cao ráo thanh u, dẫn chúng thuần hậu mà ở. Thần chênh thuyền từ sông Cái đến làng Long Đầu, thành Long Biên, rồi lại chênh từ sông Linh Giang đến bến Phiên Tân thuộc huyện Phúc Lộc.
Tới đây, thần trông thấy núi Tản Viên mỹ lệ, ba tầng cao chót vót, hình như cái tán, dẫn ở dưới những tục chuồng tộc pháp, thần bèn từ phía Nam núi hóa phép mở một con đường thẳng như dây đàn từ bến Phiên Tân thẳng đến Tản Viên, đương qua cánh đồng làng Vệ Động và làng Nham Toàn, lại qua cánh đồng Thạch Bản, Vân Mộng, rồi lên mãi từng núi cao nhất để ở. Mỗi trăng đương nguyệt giống như vậy, thần bèn hóa phép hiện ra lâu đài nguy nga tráng lệ.
Thần từ khi ở nơi ấy, thường thường ra chơi sông Liệu Hoàng xem cảnh. Chớ nào có phong cảnh đẹp cường đến chỏi. Hệ cứ dạo gó qua thăm nơi nào lại hóa phép hiện ra đền đài nơi ấy để nghỉ ngơi người. Dân làng trông thấy chớ nào có dấu đền nài, thì lại lập đền nghỉ thể.
Ảnh minh họa.
Lại có truyền thuyết khác kể rằng thần núi Tản Viên tuy thuộc dòng dõi vua Lạc Long nhưng thường lóc lõng bị bỏ rơi trong rừng, được một người tiều phu gắp đêm về nuôi, đặt tên là Kỳ Mạng. Sống dưới thần có tên này là vĩ trước khi gắp cha nuôi, đứa bé mới lọt lòng đã được dạy rừng cho bú, chim chóc ấp ủ cho khởi chét. Kỳ Mạng chống lớn khôn, theo nghĩa cha nuôi ngày ngày vác rìu vào rừng đốn củi.
Một hôm, Kỳ Mạng đốn một cây đại thụ. Cây to lẫn qua, chất từ sáng đến chiều mà vẫn chưa hạ nổi. Bỗng để dừa ra vế, đên sáng hôm sau trở lại rừng, Kỳ Mạng hết sức ngạc nhiên thấy những vật chất đã dính liền lại khắp thân cây. Kỳ Mạng sạch rêu lại chất những, suốt ngày ràng hết sức không xong, đến ngày thứ hai trở lại cùng thấy cây vẫn nguyên vẹn như chưa hề bị đốn tỉa.
Không nản chí, Kỳ Mạng ra công cố gắng, quyết hạ cho kỳ được, rồi đế lại ở lại nấp gần cây nhìn sự thể. Vào khoảng nửa đêm, Kỳ Mạng thấy một bà lão hiện ra, tay cầm gậy chỉ vào cây, đi một vòng quanh cây, tự nhiên những vật chất lại liền như cũ. Kỳ Mạng nhảy ra khỏi nấp, tức giận hỏi bà lão sao lại phá công việc của mình. Bà lão nói:
– Ta là thần Thái Bạch. Ta không muốn cho cây này bị chặt vì ta vẫn nghĩ người ở trên cây.
Kỳ Mạng mới phân bua:
– Không chặt cây thì tội lắm ghi mụ nuôi sống?
Bà thần đưa cho Kỳ Mạng cái gậy và dặn rằng: “Gậy này có phép cứu được bách bệnh. Hễ ai động đầu chỉ cầm gậy gõ vào chót đầu là khỏi, vậy ta cho ngươi biết duyên nhân đệ thỉ này”.
Kỳ Mạng nhận gậy thần, từ đấy bắt nghe lời dạy của thần. Có một hôm, đi qua sông thấy lúa trêú chăng muốn bỏ mạnh, Kỳ Mạng biết là ngày rằm chăng từ trước có bắt kiếp cho người đầu. Có một hôm, đi qua sông thấy lúa trêú chăng muốn bỏ mạnh, Kỳ Mạng biết là ngày rằm chăng từ trước có bắt kiếp cho người đầu.
Được với hôm, bảo rằng cùng một người con trai, đứa em đệ vàng ngọc, cháu bầu đến nói rằng:
– Thưa ngài, tôi là Tiểu Long Hầu, con vua Long Vương bên bể. Bữa trước tôi đi chơi trên trần, chẳng may bị bế trên bờ con đứa ái đành chết. Nhờ có ngài mới được sống, nay mang lễ vật lên xin được độ đẳng.
Kỳ Mạng nhất định không lấy. Tiểu Long Hầu mới cớ mời mình đủ mọi xuổng dứt. Kỳ Mạng lén quay rờ ánh chút.
– Thưa ngài, tôi thật lòng không muốn cho cây này bị chặt vì tôi vẫn nghĩ người ở trên cây.
Kỳ Mạng mới phân bua:
– Không chặt cây thì tội lắm ghi mụ nuôi sống?
Bà lão đem gậy thần, tay của nhiều người trong bờ rõ quyết bách bệnh, và dùng vào cây.
Bà thần đã bảo thêm:
– Mới tới tiếng động bắc mới vào bộ thứ bảo bản.
Bà thần đã bảo thêm:
– Mới tới tiếng động bắc mới vào bộ thứ bảo bản.
Thử tài trí nhờ những câu đố vui