Một câu chuyện đầy xúc động về tình yêu và sự quan tâm trước một biến cố lớn trong cuộc sống.
Tôi như chết lặng trước lời bác sĩ nói. Cô bạn gái ngoan hiền, ngày thơ của tôi lại có lẽ là người như thế sao, vậy mà tôi cứ tin và yêu em không mãi may nghi ngờ gì.
Tôi đang cảm thỉ tôi nhận được cuộc điện thoại báo Nga (bạn gái tôi) bị ngã xe đang vào viện cấp cứu. Vội vã lao vào viện với em ngay thì chỉ bị chấn thương phần mềm không có gì nghiêm trọng. Định vào với bạn gái thì bác sĩ gọi tôi vào phòng riêng.
– Cậu là anh trai cô ấy hay là chồng?
– Dạ, em là bạn trai cô ấy thôi nhưng cũng sắp tới hôn. Bạn gái em gặp phải vẫn đí nghiêm trọng gì hay sao mà bác sĩ lại gọi vào phòng thế này ạ.
– Vụ ngã xe đã khiến bạn gái cậu bị sảy thai, cái thai đã được 4 tháng rồi. Cô ấy xin tôi không nói cho cậu biết nhưng tôi nghĩ cậu nên biết mà quan tâm, an ủi cô ấy nhiều hơn. Cô ấy khá sốc khi mất con đấy.
– Bạn gái em có thai ạ? Bác sĩ có lầm không, cô ấy vẫn còn trinh và em chưa từng làm gì cô ấy mà?
– Kết quả đã rõ, còn việc cậu có quan hệ với cô ấy hay không tôi không biết. Cậu nên để ý đến bạn gái mình nhiều hơn, cứ sốc mất con sẽ khiến cô ấy suy sụp khá nhiều đấy.
(Ảnh minh họa)
Tôi chết điếng, bàng hoàng khi nghe bác sĩ nói về cái thai trong bụng Nga. Trời đất ơi, chúng tôi yêu nhau cả năm nay, tôi chưa một lần động vào Nga vậy đứa bé kia là sản phẩm của kẻ nào chứ? Thời gian yêu tôi, Nga đã ngoại tình tôi ư? Không giữ nổi bình tĩnh, tôi đổ đốn tìm Nga mà lớn tiếng.
– Cô nói đi, đứa bé trong bụng cô là con của thằng nào? Tại sao cô dám ngoại tình khi đang yêu tôi? Đồ đĩ, đành vả vào mặt cô.
– Em không có phần bồi thường anh, đứa bé này là ngoài ý muốn và bây giờ em mất con rồi anh hả lòng chưa? – Nga khóc tức tưởi.
– Ngoài ý muốn, không phải bồi thường vậy thì có được à? Cô không nói tôi sẽ cho cả thiên hạ này biết cô là loại người thế nào. Nói mau, thằng nào là thằng nào?
– Đúng mà, em đã mất con rồi anh đừng uy hiếp em như thế nữa. Em không phần bồi thường anh, chưa từng phần bồi thường anh. Anh có cần nhắc lần sinh nhật anh bốn tháng trước chứ? Anh đưa mấy người bạn về rồi cả hội uống say, ai về nhà lấy anh cũng say mệt. Nhưng lát sau ghé Tiến – bạn anh đã quay lại và cướp em. Em đã cầu cứu anh, nhưng anh vẫn ngáy say không biết gì để mắc anh ta làm nhục em. Và đứa bé này là sản phẩm của đêm hôm đó. Chuyện khủng khiếp em muốn quên sao anh cứ ép em phải nhắc đến thế?
– Cái gì? Đêm đó thằng Tiến lợi dụng anh say rượu mà làm nhục em ư?
– Thật đáng lẽ, đứa bé này, đẻ ngược yêu bạn yêu anh mà nó cũng dám ước.
Nga khóc nấc lên, người run bần bật vì sợ. Hiểu ra mình là người sai hoàn toàn, là người đầy Nga vào hoàn cảnh này tôi ôm em thật thế.
– Anh xin lỗi đã nặng lời và không bảo vệ được em. Chuyện đã lỡ xảy ra rồi mình phải qua em nhé. Từ giờ sẽ không có kẻ nào đụng đến chân lông của em nữa, anh sẽ bảo vệ em đến cùng.
– Anh không giận em ư?
– Đây không phải lỗi của em, là lỗi của anh đã không bảo vệ được em sao anh có thể giận em chứ? Em chỉ biết thương nhớ bữa nay mất cả sự sống rồi anh không muốn em khóc nỉ non.
Ôm lấy Nga tôi tự trách bản thân mình vô dụng không bảo vệ được em lại phải chịu đau thương. Tôi sẽ tìm nơi tính sổ, cho nó biết thế nào là lệ thuộc, còn về phần Nga tôi sẽ quan tâm em nhiều hơn, dù đành đấp cho em những thiết thòi, xoa dịu những tổn thương trong em.