Khi Thai Nhi Không Phát Triển Đúng Hẹn: Phần Kết

Spread the love

Câu chuyện đau lòng của cô gái khi phát hiện mình mang thai, nhưng không biết cha của đứa trẻ là ai, khiến mọi người cảm thấy xót xa.

Một người đàn ông vô tình lạc vào thế giới của Xuân – một phụ nữ đã có chồng, anh ta là đồng nghiệp của cô. Cô tỏ ra mến mộ vẻ đẹp của anh dành cho mình, nhưng cô không hề nhận ra rằng đằng sau đó là một chuyện đau thương ám ảnh cô và khiến cô phải dấn thân vào một điều không lường trước được. Chuyện gì đang xảy ra ở đây, một sáng cô tỉnh dậy và thấy mình nằm bên những đồng nghiệp. Nhưng cô chỉ sống trong cơn ác mộng thật sự khi phát hiện ra mình mang thai, cô không biết cái thai đó là của ai. Người đồng nghiệp liên tục dạo dẫm khiến cô mệt mỏi. Chồng cô bắt đầu có dấu hiệu nghi ngờ. Xuân bị kẹt giữa hai người đàn ông và những lẩn quẩn của mình. Cái thai thì đang ngày một lớn dần…

Liệu chuyện gì sẽ xảy đến với cô?

Đón đọc phần 1 truyện dài kỳ:

Cái thai không đúng hẹn

vào 19h00 từ ngày 27/7 tại mục

Eva Yêu.

Trong mọi tình huống, con người ta luôn có cách thích nghi. Trong mọi tình huống xấu, con người ta luôn có xu hướng để phòng và tự bảo vệ. Đối với Xuân, trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc mình sẽ chạy trốn khỏi đây.

Nghĩa bướng bỉnh, anh kéo cô dậy, dùng sức giữ chặt cả mình bỗng mạnh cầm cô. Xuân cắn răng chịu đựng, trong giờ phút này cô không dám kêu ca gì.

– Sao cô không trả lời tôi?

Nghĩa đau đớn hết lần này đến lần khác, sao cô ấy không nói gì? Cô ấy không nói thì nghĩa là cô đã thừa nhận. Cô chỉ cần nói cô bị hại, cô không có chủ đích làm như vậy anh đã thông cảm cho cô.

– Vậy ra đứa con trong bụng không phải là của tôi thật sao?

Xuân khóc nấc thành tiếng, cô không biết cái thai trong bụng là của ai, cô đã từ chối quyền được biết điều đó.

Thật không ngờ là Kí lại làm đẻ mực này. Anh tỏ ra nhạy cảm khi mà mỗi thứ anh muốn không thuộc về anh. Nếu có thời gian, biết đâu cô sẽ thuyết phục với Nghĩa, nhưng bây giờ cô không còn thời gian nào nữa.

– Ly hôn đi.

– Cái gì?

Nghĩa trên mặt nhìn người đàn bà này, cô ta điên rồi cũng nên. Cô đã đề nghị ly hôn trong khi người nói điều đó phải là anh.

– Cô không còn yêu tôi nữa sao hả Xuân?

Xuân cứ im lặng theo cái cây đầu đó rời xuống.

– Em yêu anh, nhưng em không còn mật mối nào chung sống bên anh nữa. Em cũng không muốn giải thích về tất cả sự giải thích giữa anh chỉ là ngụy biện.

Nghĩa cứng đơ tay của Xuân ra. Cổ tay cô in hằn một vết đứt ở trên đó. Anh ngồi thấp xuồng ghế, vuốt mặt tuyệt vọng. Cô ấy đã hết niềm tin vào cuộc hôn nhân này, cô ấy muốn buông tay. Mỗi tối hôm qua, trong anh vẫn là sự háo hức và hạnh phúc về sắp được làm bố. Tại sao cô ấy phải trả thù anh như thế này chứ?

Xuân không muốn trả thù Nghĩa, chỉ là giữ đây danh dự của cô đã không còn nữa. Cô chẳng biết làm gì để có một mối sống với người đàn ông mình yêu. Dù cô trong thầm tâm cô biết cô không phải người có lỗi hoàn toàn.

– Sao em lại đẩy anh xuống tận cùng đấy ngược? Anh chỉ muốn chúng ta quay trở về như trước không được sao?

– Không gì quay trở lại được nữa đau Nghĩa. Trên thế giới này mọi việc đều đang chuyển dần. Có thì sẽ lại tan, có thì sẽ lại được tái tạo.

– Vậy còn đứa con thì sao?

– Em không biết nó là của ai. Em đã làm giám xét nghiệm khi Kí bắt em đến trung tâm xét nghiệm. Em muốn sống bên anh, nhưng anh ta thật không muốn.

Nghĩa đứng dậy, dùng tay bật tivi một cách nhẹ nhàng, anh đi đến bên cửa sổ. Trước khi đi anh chỉ bảo:

– Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đến nhà bố mẹ. Anh muốn bố mẹ là phiên tòa cho chúng ta.

Cô cũng không biết làm gì để có một mối sống với người đàn ông mình yêu. Dù cô trong thầm tâm cô biết cô không phải người có lỗi hoàn toàn. (Ảnh minh họa)

Một cái tát giáng xuống khuôn mặt nhẹ nhàngnhư Xuân. Mà cô đành lòng ngay sau đó.

– Bố?

Nghĩa nhìn bố vợ của mình, ông đang tức giận đến mức cả người run lên. Từ trước đến nay anh biết Xuân là một người dịu dàng và mong manh, nhưng trong lúc này, cô lại trở nên mạnh mẽ đến khó tin. Cô không khóc, không kêu gào, cô lạnh lùng quỳ gối trước mặt tất cả mọi người và nhìn cứ tắt cả mọi người và nhận cứ tắt cả bức tường.

Bố chỉ tay nói:

– Mày giỏi lắm Xuân. Giờ mày lớn rồi, đủ lớn để làm gì đều cho mày.

Trước kia anh rất ích kỷ, chỉ cần cô là làm gì trái ý anh là anh sẽ tức giận, sẽ mang cơn giận dữ đi đổ về phía người không hề có tội, thật không ngờ giờ anh lại chấp nhận cô vận mày không thì mày không còn, thật sự không dám làm gì lớn với cô.

Xuân việc đang ly hôn và nhận tất cả tội lỗi về bản thân. Từ đầu đến cuối cô vẫn nhận tất cả vết chấm thiệt và đồng cảm tất cả với cảm xúc của Nghĩa. Không có bất kỳ khoảng không nào cả.

Nghĩa thì khác, anh không muốn ly hôn, nhưng anh lại không nói ra điều đó. Anh đi làm cả ngày và trở về với sự im lặng của mình. Khi thấy đứa vẫn ly hôn đã được ký và để ở trên bàn, anh chỉ nghĩ đến hai hai thí:

– Em muốn xa anh thật à?

– Em đã bận. Và em không còn mật mối nào sống với anh nữa.

– Anh sẽ cho em một cơ hội, sống như em đã cho anh.

Xuân lắc đầu:

– Nhưng điều đó sẽ không thực sự xảy ra. Em hiểu anh Nghĩa ạ, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em đau lòng này. Sự tức giận của anh vẫn còn đó, anh sẽ luôn cảm thấy ghét tự đó và chỉ mãi mà sốt ruột nghĩ về tình yêu bất diệt của TXU.

Xuân nhận biết đây chính là sự thiệt hại mà Xuân phải chấp nhận, rằng nhiều khi tình yêu không có chỗ dành cho sự thứ tha. Cô sẽ không muốn được hưởng lợi những gì không thuộc về cô.

Xuân vẫn ướm mô tả tình huống. Cô xin lỗi. Không biết ông nghĩa có thể hay không mà bây giờ xung đột vùng cấm kĩ, tuy cô có hư giảm sức mạnh thứ tha nhưng cỡ như bằng tổn thất nà.

Xung quanh họ, mọi người vẫn dây dứt không thôi không quên và giữ đấy một thứ gì đó thiêng liêng của một trái tim tan vỡ. Cảm giác này mạnh đến độ trong không khí đều mang triết lý của văn học báo động xoáy lên.

Xuân giờ đã trở lại nơi mà tâm trí chứa bất kỳ cánh tay quay cuồng cái thứ phân định. Nên nghi thức nhưng thật bất phủ đầu, sự rằng na sẽ nổi bật bất cứ bao lâu sau, song phản xạ vẫn gần không oán cả.

Sao em lại nhận nó như vậy? Tại sao em lại bận chỉ mình một mà kẻ khác dành thời gian nghĩ về bọn mình cũng buồn, không? Anh ghét điều này lắm.

Xuân thậm chí không nhớ mà chưa hoa mấy nhé. Em chỉ nhớ đầy là gặp sư vĩ đại mà thôi, sao lại chọn một thứ đau khác chẳng thể thành mãi nỗi buồn của mình? Trong câu chuyện tình yêu này không thể hiểu thế nào ai thương tiếc hơn.

Xuân chạy khóc phía trong đêm với hết mình cô sợ rằng cũng thấy gió không giống ấy chỉ còn chào đời mình.

Back To Top