Nội dung hấp dẫn xoay quanh một người đàn ông và mối tình lạc lối trong cuộc sống đầy thách thức.
Một người đàn ông vô tình lạc vào thế giới của Xuân – một phụ nữ đã có chồng. Anh ta là đồng nghiệp của cô. Cô tò mò về cuộc sống của anh, nhưng không biết rằng sự tò mò ấy đang hủy hoại cả hai. Chuyện gì đến cũng phải đến, một sáng cô tình cờ phát hiện mình mang thai, nhưng không biết cái thai đó là của ai. Người đồng nghiệp liên tục dỗ dành khi cô mệt mỏi. Chồng cô bắt đầu có dấu hiệu nghi ngờ. Xuân bị kẹt giữa hai người đàn ông và những lợi lộc mà mình đã nhận. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra với cô?
Đón đọc phần 1 truyện dài kỳ: |
Nghĩa nhịm mây, thấy biểu hiện của cô khác lạ quá, anh bắt đầu thấy lo lắng:
– Có chuyện gì mới đươc? Em kể lại đã chứng.
– Không, em nghĩ em cần hỏi anh bây giờ.
– Được, rồi cuộc là chuyện gì?
– Anh… anh có bao giờ… – Không biết vì quá mệt hay là vì phần văn mà Xuân phải nói ngập ngừng như vậy nãy. – Có bao giờ anh mua cho em đôi bông tai nào chưa?
Câu hỏi của Xuân nằm ngoài dự tính của Nghĩa. Vừa rồi, trong những giây ngắn ngủi, anh không biết đã xảy ra bao nhiêu điều, nhưng điều này nằm ngoài dự tính của anh. Tại sao lại là bông tai?
Nghĩa lắp đầu:
– Anh xin lỗi, nhưng chưa. Nếu em cần thì sau hôm nay anh sẽ mua cho em. Em thích gì nào?
Xuân lắp đầu, cô thất vọng đáp:
– Không có gì, anh ra đi, em muốn nghỉ ngơi đôi chút.
Trong lòng Xuân hiểu rõ mình vẫn chưa kết luận được gì cả. Nhưng chiếc hoa tai đó không thể tự mời cảnh mà chui vào phòng cô. Phải có một nguyên do gì thì chiếc đó mới tự chui? Xuân cũng tự hỏi, liệu người phụ nữ sáng trưng ấy lại phải hạ cánh đến nơi nào mà họ muốn cùng sống?
– Mà sao hôm nay đi sinh nhật tháng đó em phải ẩn mặn hắc hẳn vây?
Câu hỏi của Nghĩa kéo cô trở lại với sự tính toán. Cứ mỗi lần anh hỏi về Kì thì lại khiến cô thấy khó chịu. Anh biết tên của Kì, nhưng lần nào anh cũng chỉ gọi Kì bằng thẳng ngắn này ngắn nọ. Sự khinh thường của anh thật vô lý làm sao.
Trong lòng Xuân hiểu rõ mình vẫn chưa kết luận được gì cả. Nhưng chiếc hoa tai đó không thể tự mời cảnh mà chui vào phòng cô. (Ảnh minh họa)
– Em thích thôi, đi sinh nhật ăn mặn đẹp là chuyện bình thường mà.
– Em xem, còn kkk kia nữa. Trông có giống con gấu trúc không?
– Lại này anh lại định chất vấn em nữa sao? Anh không thấy thường em à?
Mẹ chồng đi vào thấy cảnh đó liên tưởng hết, quát:
– Thằng Nghĩa, mày định để chăm nó hay là hành nó đây? Bởi vậy tao đã nói rồi mà, có con sắm thì phải sắm, cứ không chịu. Kiếm tiền coi, tiền có gì khi không có con?
Bồ mẹ hai bên chỉ mong Xuân và Nghĩa có một đứa con để ông bà chắt chiu ý. Nhưng vì Nghĩa bảo anh muốn đi kiếm tiền cho nên cô càng mong ngóng hạnh phúc không dám nói.
Ra khỏi viện, Xuân trở nên lành lặn, ít nói hơn với chồng. Cô giận anh mỗi khi nhìn thấy chiếc hoa tai trong ngăn kéo tủ ấy. Cô muốn nói thẳng với anh việc bản thân đang mang nợ, mà không hề biết nhắn ra cái hên bộ của hai người:
– Vậy mà hôm nay đi sinh nhật thường còn mặn đừng phải ăn hại mất hàng thế này.
Câu hỏi của Nghĩa kéo cô trở lại cùng sự tính toán. Cứ mỗi lần anh hỏi về Kì lại khiến cô thấy khó chịu. Cả việc ăn tổn thương cô ch….
Một điều bắt ngờ và khó tin đã xảy ra với Xuân, cô không tin vào điều đó, dù lý do của Kì, nó sẽ càng khiến cô khó tin hơn. Nhưng với điều kiện và hoàn cảnh khi ấy, cô nói ra điều đó lại là một chuyện rất hấp dẫn. Song… Tại sao Kì lại khởi lại? Anh đang có âm mưu gì với cô giáo dạy văn này?
Đón đọc phần 10 truyện dài kỳ: |