Thai Nhi Không Đúng Hẹn: Phần 12 Cập Nhật

Spread the love

Một câu chuyện đầy cảm xúc về tình yêu và những điều bất ngờ trong cuộc sống.

Một người đàn ông vô tình lạc vào thế giới của Xuân – một phụ nữ đã có chồng, anh ta là đồng nghiệp của cô. Cô toả ra vẻ đẹp mà anh dành cho mình, nhưng không biết rằng sự tò mò ấy đang hại cô và khiến cô phải dấn thân vào một điều không lường trước được. Chuyện gì đến cũng phải đến, một sáng cô tình cờ phát hiện ra mình mang thai, cô không biết cái thai đó là của ai. Người đồng nghiệp liên tục đau đáu khi khiến cô mệt mỏi. Chuyện cô bắt đầu có dấu hiệu nghi ngờ. Xuân bị kẹt giữa hai người đàn ông và những lời lẽ lầm lạc của mình. Cái thai thì đang ngày một lớn dần…

Liệu chuyện gì sẽ xảy đến với cô?

Đón đọc phần 1 truyền dài kỳ:

Cái thai không đúng hẹn

vào 19h00 từ ngày 27/7 tại mục

Eva Yêu.

Có nhiều thứ không trong cuộc đời này không được như ý Xuân muốn. Giống như chuyện tình tưởng một ai đó. Khi cô càng đặt niềm tin vào Nghĩa, thì lại càng có những điều đè nặng lên niềm tin ấy, hòng mong nó sớm đổ vỡ. Cô không hiểu hết về công việc của chồng mình, nhưng cô từ từ hǎn ai hết. Cô luôn cho rằng chỉ cần nhìn vào mặt anh là anh đã phải bày toản bộ tâm hồn anh ra với cô. Nhưng hình như cô đã quá ngạo mạn rồi.

Chiếc hoa tai ấy vẫn im lìm trong ngăn kéo, Xuân dường như quên sạch. Nếu bây giờ Nghĩa ngoài tình thật thì cô biết sống sao? Anh vẫn chẳng bao giờ nói chiếc xe ấy là của anh. Cô không nên tin người ngoài. Nhưng những tấm ảnh đó, rồi người phụ nữ đó, khiến cô có một linh cảm không tốt.

– Sao em ngồi đây vậy? Đi ngủ thôi? Hôm nay anh phải chạy đến gần hai trăm kilomet chỉ để nghe thấy mấy này.

Xuân vẫn không trả lời khiến cho Nghĩa phải ngừng lại quan sát. Cô ấy lại làm sao nữa rồi? Tự nhiên lại trở nên trang nhã như vậy.

– Kìa Xuân?

Xuân quay ra nhìn thẳng vào Nghĩa, đôi mắt cô chỉ lạnh lùng và đầy sự phân nửa. Xuân không muốn mình phải sống trong sự khó khăn sờ nghi ngờ như thế này nữa. Cô muốn cùng chồng mình có những ngày tháng trắng trang lo nghĩ gì.

– Đã có chuyện xảy ra.

– Chuyện gì?

– Em chỉ muốn hỏi anh một câu thôi.

– Em cứ hỏi đi.

– Ông chủ của anh có những khách sạn nào?

Nghĩa nhiều mày vì câu hỏi của Xuân. Cô ấy… giống như đang muốn gọi bảy anh bằng câu hỏi vậy. Sự nguy hiểm trên khuôn mặt cô và sự đỉnh cao trong câu hỏi này khiến anh hoàn toàn thấy bất an.

– Thì đấy, trước giờ là Khách sạn Mania, giờ thì chuẩn bị mua khách sạn X trên đường Nguyễn Chí Thanh còn gì?

Cô ấy… giống như đang muốn gọi bảy anh bằng câu hỏi vậy. Sự nguy hiểm trên khuôn mặt cô và sự đỉnh cao trong câu hỏi này khiến anh hoàn toàn thấy bất an. (Hình minh hoạ)

Xuân im lặng, vậy là không có hai khách sạn mà họ đã vào. Chẳng lẽ lại nói là thắt sao? Cô vẫn không dám tin là chồng mình đã cùng một người phụ nữ khác ngoài tình. Anh không yêu cô nữa thì hoàn toàn có thể bỏ cô đi, tại sao lại lửa dối cô như vầy? Không phải là hai người đã thoả thuận ngay từ ngày mới yêu hay sao?

Xuân như bị mắc kẹt trong những suy nghĩ, những kèm nén của mình. Nếu là những người khác thì họ sẽ bộc lộ ra răng họ đang ghen tuông. Còn cô, cô không làm như vậy được. Vì ông nội đã dạy rằng những chú đó đều sẽ khiến con người ta trở nên xấu xí đi. Cô được dạy trở thành một người thanh cao, luôn luôn giữ gìn những cảm xúc không tốt của mình.

Nghĩa bước đến gần Xuân kéo cô vào lòng mình:

– Có phải ở trước mặt là phụ thuộc chuyến gì không tốt không? Đừng lo, sắp sửa được sang trường mới rồi mà.

Xuân giật mình người ra, cô vén tóc lên:

– Không có chuyến gì cả. Em chỉ muốn quan tâm đến công việc của anh một chút thôi.

– Thế à? – Câu hỏi này mang sức đè nặng nghi.

Xuân gật đầu:

– Vâng. Đi ngủ thôi, mai chúng ta đều phải đi làm mà.

Khi Nghĩa chuẩn bị đặt lưng xuống thì lại có tiếng dòng nước chảy không ngừng:

– Lại gió quái gì nữa vậy?

Nghĩa quay ra nhìn Xuân, đáp:

– Anh không có chuyện gì đâu. Em xử lý cho tốt hơn một chút nhé. Anh đi ngủ mau.

– Được rồi, anh chỉ thương em thôi chứ là làm gì thương ai nữa.

Đôi ba câu nói cũng khiến người khác đau lòng đến vầy. Xuân ngồi xuống sàn, cả đều trống rỗng. Cô không còn một nỗi đau nào ở trên lưng mình. Chiếc xe đã chở chị em về nơi mình yêu, và trải dài hàng ngàn cung đường. Cô không còn con đường nào gần sinh mang đến cho mình.

Cô đã bị phản bội.

Xuân để mình lún sâu vào giấc ngủ và mặc cho mình chưa bao giờ sống tốt đẹp và bình yên hơn.

Những lời giải thích sao rối rắm như vậy, nhưng bất kỳ người nào cũng nói được để lấp liếm cho sự lừa dối của mình.

Xuân xin nghỉ là vì lý do ốm, nhưng tất nhiên cô không bị ốm. Cô chỉ muốn tìm lại một chất thanh bình cho mình. Giờ đây nếu cô định diện với Kì thì càng thật khó khắn. Anh đã nói đúng, nếu anh biết anh đã đúng thì anh sẽ có biểu hiện gì? Có lẽ là cười là cười thôi.

Xuân đi lang thang một vài nơi trong thành phố, cõi rằng suy nghĩ thật tĩnh cự. Cô còn chưa có con, nếu chồng cô ngoài tình thì mọi việc sẽ dần dần thống trị thôi. Đó chẳng phải nỗi buồn chia tay của mấy đôi yêu nhau. Dù thủ tục có hôi phục tạm nhận chất.

Xuân nghĩ là mình chẳng cần gì ở Nghĩa ngoài tình yêu cả, tiền bạc hay là nhà cửa cũng không cần. Cô chỉ muốn được sống bên người mình yêu, sinh con để cái cho họ, hằng ngày được đọc bên cạnh họ, cùng họ nói những câu chuyện thường nhật. Vậy mà anh cũng không làm được, hoặc là cô đã mong muốn quá nhiều.

KẾT THÚC.

Đột nhiên bên cạnh cớ tiếng phanh gấp, Xuân nhìn sang thì thấy Kì đang ở trên chiếc Vespa của mình nhìn cô đầy giả tạo:

– Ồ kìa, không phải Xuân đó sao? Tôi nghe nói cô ốm mà? Tôi đang định đi thêm cớ gì mà?

Lúc nào anh ta cũng rất biết cách để cô không muốn tiếp tục câu chuyện với anh ấy nữa.

Xuân lưỡng lự trả lời:

– Không đi đâu khác, đến bệnh viện nào đó. Lên xe đi.

– Đừng làm phiền tôi nữa. Lên xe đi.

– Tráng sao cấm gì khổ nữa. Lên xe đi.

Kì năm lắm lấy tay cô, khi cô còn chưa kịp chuyển đi chỗ khác thì chiếc xe của Nghĩa đã đụng vào nhau. Cả hai người đều im lặng chờ đợi nhau, nhưng ngón tay vẫn đang chạm nhau.

Nghĩa bước lên gần Xuân kéo cô vào lòng mình:

– Có phải ở trước mặt là phụ thuộc chuyến gì không tốt không? Đừng lo, sắp sửa được sang trường mới rồi màg.

Nghĩa đã từng bị phản bội nên không thể nào không yên lòng bên Xuân nữa.

Nghĩa bước đến gần Xuân kéo cô vào lòng mình, nhưng dường như Xuân muốn nhảy ra khỏi đó cần sợ hãi.

– Mau bỏ tay đi! Bỏ!

Back To Top