Câu chuyện tình yêu giữa Xuân và người đàn ông có nghề đặc biệt diễn ra đầy cảm xúc và bất ngờ.
Một người đàn ông vô tình lạc vào thế giới của Xuân – một phụ nữ đã có chồng, anh ta là đồng nghiệp của cô. Cô to mò về ánh mắt của anh dành cho mình, nhưng không biết sự tò mò ấy đang hại cô và khiến cô phải dấn thân vào một điều không lường trước được. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, một sáng cuối cùng cô phát hiện ra mình mang thai, cô không biết cái thai đó là của ai. Người đồng nghiệp liên tục dõi theo khiến cô mệt mỏi. Chồng cô bắt đầu có dấu hiệu nghi ngờ. Xuân bị kẹt giữa hai người đàn ông và những lời lẽ lầm lẫn của mình. Cái thai thì đang ngày một lớn… Liệu chuyện gì sẽ xảy đến với cô?
Đón đọc phần 1 truyện dài kỳ: |
Xuan bị kéo về phía Nghĩa, sự hùng hồn của anh khiến cảnh tay cô đau răn rức. Cô nhìn mày nhăn anh, mắt mở không nói thành lời. Giờ đây cô chẳng muốn nói gì với anh nữa cả.
Khi nghĩ mọi chuyện sẽ được giấu kín, thì những cảm xúc hiển hiện rõ trên khuôn mặt anh:
– Anh có vẻ yêu vợ quá nhỉ!
Đây rõ ràng là một lời khích bác, Nghĩa nghiến răng nhưng anh biết mình không thể làm ngơ trước người đàn ông này. Một cú vát khi ở bệnh viện cũng đã khiến cho tất cả. Nghĩa kéo tay Xuân vào trong xe, cô vùng ra đầy quyết liệt:
– Đừng có bắt ép tôi làm điều anh muốn nữa.
Nghĩa ngăn người ra nhìn vợ mình. Từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ từ chối điều gì, cô ấy luôn là một người dịu dàng mà.
– Em…
– Anh đừng nói chuyện với tôi nữa, nhưng lời anh nói khiến tôi buồn nôn. Bất kể là điều gì.
Rồi Xuân tự mình bắt một chiếc xe ôm và rời đi. Cô không cần một người đàn ông nào ở bên cạnh vào lúc này, bởi đám đàn ông đều khiển cô chán ngấy. Ngày trước, khi lấy chồng, một người đồng nghiệp đã bảo cô rằng 99% đàn ông đều ngoại tình. Dù phụ thuộc như chúng ta đều sẽ phải chấp nhận.
Hồi đó Xuân không tin, cô tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu của Nghĩa. Cô không cho rằng bản thân mình nhưng ngày này lại khiến anh ham muốn một người phụ nữ khác.
Cái ngu dại của đàn bà khi yêu là không chứa đựng một đương lui nào cho mình.
Chiếc xe đang chạy trên đường thì bị chiếc Vespa của Kí vượt lên và chặn đầu. Người đàn ông đang chở Xuân giật mình phanh gấp. Ông ta trầm mặt lên quát:
– Đi đâu đấy kiểu gì thế hả?
Kí lấy từ trong túi ra một tờ hai trăm dài vào tay ông ta, sau đó đi vòng ra sau kéo Xuân xuống, anh nói với người đàn ông đang lái xe rằng:
– Cô ấy là bạn tôi. Ông hết nhiệm vụ rồi.
Cô không cho rằng bản thân mình nhưng ngày này khiến anh ham muốn một người phụ nữ khác. (Ảnh minh họa)
Xuan còn chưa hiểu cái gì thì đã bị Kí kéo lên xe. Cô giãy giữa những ngón tay anh quá chắc khoẻ, dù có giãy thế nào cũng không thể thoát được. Cô chấp tay cầu xin anh:
– Để tôi xuống, người khác thấy không hay đâu.
– Không hay cái gì? Tôi có làm cái gì cậu đâu? Tôi chỉ lo cho cậu điều gì có nghĩa đây.
– Tôi không làm gì cả, tôi chỉ muốn về nhà mẹ một chút thôi. Anh lo lắng cho tôi là làm gì?
Kí không biết phải trả lời lại như thế nào nữa, chính anh cũng không biết tại sao mình lại lo lắng cho Xuân. Từ khi biết chồng cô ta ngoại tình, anh đã tìm rất nhiều dịp thích hợp để nói cho cô biết. Nhưng cô gái này mong manh khiến anh thương, anh không muốn nhìn thấy cô khóc. Chuyện cũ kéo dài ra như vậy cho đến khi anh tức giận mà buộc miệng nói ra tất cả. Cô không khóc, không làm bừa bãi lung tung, cô vẫn một mực nói tin tưởng chồng mình đến 98%. Vậy mà…
– Để tôi đưa cô đi.
– Không cần, tôi tự đi đều được.
– Sao cô cứ ngại ngùng như vậy?
Xuan thực sự là Kí nghĩ ngợi, anh chỉ muốn giữ cô chứ đâu có gì hại đến thanh danh của cô? Tất cả cô giáo dục vẫn đi đều như thế này hay sao?
Xuan dìu xuống, cô cúi gằm mặt kiểu gì thì vẫn đâu có ai hay.
– Không hay cái gì? Tôi có làm gì cậu đâu? Tôi chỉ lo cho cậu điều gì có nghĩa đây…
– Tại sao cô lại lên xe?
Tình cảm của anh vẫn dành cho Xuân, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu ai khác ngoài cô. Anh đã sai ở đâu kia chứ? (Ảnh minh họa)
Hiện giờ, cô khoanh tay vào, tựa ngực ra sau:
– Rõ là phiền nhiễu. Biết thế sao chứ? Cô ta vẫn tiêu tiền mà tôi đưa cho anh để bắt bẻ tôi?
– Tôi không cần tiền nữa. Tôi chỉ muốn chăm sóc.
Hiện trên mặt lần, lao người về phía trước:
– Này, chăm sóc đến thời điểm hết tiền mà tôi cho ra. Chả con xe này nữa. Chẳng tôi mà biết cậu cắt gà gần cậu.
Nghĩa nằm hẳn tay vào vỗ vào vào lòng. Anh không biết rằng mình đã đến đây như thế này, nhưng giờ đây anh chỉ muốn cô tới mức khi Xuân nghĩ lại mình không muốn ngậm sải mãi.
– Sao? Sao không nói gì?
Nói với người đàn bà này sao? Mỗi thứ anh đều đã nói hết rồi.
– Tại sao chị lại cần tôi? Tôi đâu có gì cho chị?
Hiện hậm hực, nhưng ngón tay chị vuốt ve bắp tay rắn chắc của Nghĩa, càng nắm chặt cây ghế sắt vào tai Nghĩa thì thầm:
– Về cậu cho tôi khỏi cảm mặt mà không cho tôi phải xô cùng ai phải cứ khép.
Nghĩa rùng mình. Anh thấy ghê tởm nỗi lửa ngườid đàn bà dao kéo.
– Không, cô ấy chỉ đến vì học sinh. Cô ấy chưa biết cái gì cả.