Một người đàn ông vỏ tình lạc vào thế giới của Xuân – một phụ nữ đầy chứng, anh ta là động nghiệp của cô. Cô tò mò vì ánh mắt của anh dành cho mình, nhưng cô không biết sự tò mò ấy đang hại cô và khiến cô phải dấn thân vào một điều không lường trước được. Chuyện gì đang xảy ra, một sáng cô tỉnh dậy và thấy mình nằm bên cạnh người đàn ông như một giấc mơ. Nhưng cô chỉ sống trong căn ác mộng thật sự khi phát hiện ra mình mang thai, cô không biết cái thai đó là của ai. Người động nghiệp liên tục dỏ dấm khiến cô
Liệu chuyện gì sẽ xảy ra với cô?
Đoán được phần 1 truyện dài kỳ: |
Lần dã dượu này không nặng cho lắm, Xuân được bác sĩ cho về nhà ngay và kèm theo lời dặn không bao giờ được động vào chất cồn nữa. Kì nhìn Xuân bằng một vẻ lo lắng, họ không nói gì với nhau cả nhưng những người trong phòng bệnh đều nghĩ đây là hai vị chồng.
Ra đến ngoài, Kì kéo tay Xuân lại hỏi:
– Rốt cuộc đã có chuyện gì hả? Tại sao lại gọi tôi đến đây?
Xuân lắc đầu:
– Xin lỗi, lúc đầu tôi không định tính táo.
Người ta bảo trên đây có hai thứ không thể đổi trả được, một là khi say, hai là khi yêu. Xuân gọi cho Kì trong lúc say như vậy là có ý gì chứ?
– Xuân và chồng có chuyện gì hay sao?
Xuân không trả lời, khôn mặt bình thản nhịn xa xăm. Có chuyện gì thì với anh nó cũng chỉ là điều gì quá nghiêm trọng. Xuân quay sang đáp:
– Làm thế nào để say mà không bị dính ngược?
Kì cậu mày, anh ra chỉu nghiêng người:
– Câu này rất khó đấy. Nhưng Xuân cần say để làm gì? Khi người ta buồn, say cũng không giải quyết được đâu.
– Sao anh biết tôi buồn?
– Nhìn Xuân thế nào cũng đoán ra thôi.
– Cũng phải. Anh có cách nào giúp tôi không?
Nhìn đi nhìn lại, cuối cùng Xuân phát hiện ra người mà cô có thể cậy nhờ trong lúc này là Kì chứ không phải ai khác. Cô muốn tìm một người để tâm sự, nhưng hình như ai cũng có cái lý của riêng mình. Vì họ hiểu cô, họ biết cuộc sống của cô ra sao, và họ có thể áp đặt cái lý tưởng của mình lên cô. Giờ đây Xuân chỉ cần một người có thể lắng nghe, yên lặng mà lắng nghe thôi.
– Cách tốt nhất là tâm quên mọi chuyện là nhấp vào cuộc vui.
– Cuộc vui?
Nói rồi Kì kéo Xuân lên xe, anh nổ máy và phóng đi mà không giải thích gì nhiều nữa.
Vừa lác ấy từ đằng xa thì Nghĩa đi tới, anh ta đập tay vào vai lẳng khiến một tiếng cười bật ra sảng khoái từ trong bụng Xuân.
– Mẹ ạ? Con Nghĩa đây. Con có chuyện muốn nói với mẹ.
Giờ đây Xuân chỉ cần một người có thể lắng nghe, yên lặng mà lắng nghe thôi. (Ảnh minh họa)
“Cuộc vui” mà Kì nói đến chỉ là những trò chơi bình thường như Xuân rất ít khi tiếp xúc. Xem phim, chơi điện tử, mua sắm. Kì giúp cô “nhập cuộc” nhanh chóng mà không phải tốn thời gian xếp nỗi buồn lại. Vì tất cả những trò này đều cần một sự tập trung cao độ. Xuân cứ nghĩ nhiều đến nổi còn ngày vui nhất trong cuộc đời mình, còn vui hơn ngày cưới nữa. Đắm say đến mức quên đi những kỉ niệm đau lòng bấy lâu nay tạm được bỏ qua.
Kì mua nước và bánh cho cô, Xuân nhìn anh hỏi:
– Sao anh không ăn gì?
Kì nhún vai:
– Tôi đang tính chuyện qua làm huấn luyện viên thể hình nên đang tập luyện vào dáng. Cô cứ ăn đi, tôi chỉ có chế độ của riêng mình.
– Tôi nghe bảo ở phòng Gym nhiều gay lắm hả?
– Cô đến thử thì biết. Ai cũng có nhu cầu tập Gym thôi mà.
– Tôi chỉ hỏi vậy thôi. Mà anh tính nghĩ việc gì á?
Kì gật đầu:
– Địch nghĩa từ lâu làm rồi, nhưng vì cô đẩy.
Xuân tròn mắt:
– Vì tôi? Tôi đã làm gì anh?
Kì bắt cười:
– Trống cô lo lắng kỹ. Cô yên tâm đi, cô không làm gì tôi cả. Chỉ là tôi giữ bí mật đó nên…
Nói buồn vừa lắc xuân cất cao giọng lên để phản bác hẳn, Xuân cảm thấy mình mỏng manh như cơn gió. Dáng vẻ có vẻ tươi mới thì thậm chí trên mặt vẫn xuất hiện cơn rộn ràng khiến Xuân cảm thấy tột cùng hạnh phúc.