Khi Ra Mắt Nhà Bạn Trai, Cô Gái Bất Ngờ Nhận Giấy Từ Hàng Xóm

Spread the love

Một câu chuyện đầy cảm xúc về tình yêu và những nỗi niềm gói trọn trong những dòng chữ.

Khi tôi đứng gần cái ao trước nhà thì có một người hàng xóm nhẹ nhàng vào tay tôi một mẫu giấy và chạy biến đi.

Tôi năm nay 22 tuổi, tôi là công nhân của một nhà máy điện tử. Công việc của tôi ở nhà máy khá nhàm chán. Mỗi ngày, tôi làm việc 10 tiếng trên dây truyền lắp ráp. Sau đó, tôi đi học thêm kế toán với mong muốn có được một công việc tốt hơn.

Một hôm, tôi tình cờ lén mạng và quen biết Quân. Quân rất hài hước, hay thương kể những câu chuyện khiến tôi cười. Lúc đầu tôi nghĩ Quân chỉ chắc tuổi tôi nhưng sau đó tôi mới biết anh 34 tuổi, hơn tôi 12 tuổi! Lúc đầu, tôi nghĩ anh đã quá già, không còn phù hợp với tôi. Nhưng lúc đó trong lòng tôi đã thầm thương anh mất rồi.

Hình minh họa

Lần đầu hẹn gặp anh, tôi thấy ở ngoài anh trông trưởng thành và khá chững chạc. Sau buổi hẹn đó, anh điện cho tôi. Anh thường dẫn tôi đến những nhà hàng lớn, anh mua rất nhiều quần áo và đồ dùng cho tôi. Quân là người kinh doanh tự do và đã có nhà riêng. Sau 1 năm hẹn hò, tôi chuyển đến sống với anh như vợ chồng. Chuyện gì đến cũng đã đến, do không cần thân nên tôi đã mang thai. Bụng bầu ngày càng lớn, tôi hối thúc anh đưa tôi về nhà ra mắt và tổ chức đám cưới.

Quân nói anh rất muốn cưới tôi nhưng hiện tại công việc của anh quá bận rộn. Anh có một chuyến hàng quan trọng. Sau nhiều lần lén lén lút lút, tôi phải ra tố cáo thì anh mới chịu đưa tôi về nhà ra mắt. Tuy nhiên, trước khi cùng anh trở về quê, anh bắt tôi hứa không được phép nói chuyện, không nghe những người hàng xóm nói gì. Anh nói hồi là những người hay ba hoa, bộc phát, thường xuyên ngồi lê đôi mách. Tôi không suy nghĩ nhiều và đã hứa với anh ngay sau đó.

Bố mẹ anh sống trong một ngôi nhà cấp 4 nằm sâu trong một ngôi làng. Khi tôi cùng anh bước chân vào đường làng, tôi thấy rõ rằng người hàng xóm liếc nhìn chúng tôi qua cánh cửa và thì thầm. Khi tôi mới bước vào nhà anh, tôi thấy mọi thứ khá bí bách và không hiểu vì sao anh lại không muốn đưa tôi về ra mắt bố mẹ như thế. Bố chuẩn bị tôi rất vui vẻ, nhiệt tình, bác mời tôi ngồi và lấy ra nhiều hoa quả sấy khô cho tôi ăn. Mẹ anh gầy gò, bác chỉ ngồi một chỗ và không nói gì. Tôi có cảm giác ruột gan bác không thích tôi lắm. Thấy không khí trong nhà hơi nặng nề, tôi xin phép ra ngoài ngắm cảnh sân, vườn.

Khi tôi đứng gần cái ao trước nhà thì có một câu bé hàng xóm nhẹ nhàng vào tay tôi một mẫu giấy và chạy đi. Mở tờ giấy ra, tôi thật kinh khi đọc được dòng chữ: “Nhà chồng cháu mời người bị tâm thần đầy!”. Có thể, một người hàng xóm nào đó đã viết ra rồi nhờ con cháu họ chuyền cho tôi.

Suốt buổi hẹn đó, tôi suy nghĩ về mẫu giấy đó nên cứ xứ không được tự nhiên. Ăn xong bữa trưa, tôi nhận Quân mau đưa tôi ra thành phố. Trên xe, tôi nhắc nhà anh về chuyến này. Quân tỏ ra rất ngạc nhiên: “Sao em biết? Ai nói với em? Có phải là mấy bà hàng xóm ngồi lê đôi mách hay không?”

Tôi giận dữ nói: “Đúng thế! Sao anh lại phải giấu em chuyện đó?”

“Anh sợ em không cưới anh”, giọng Quân trầm buồn. Quân kể rằng bà ngoại, rồi dẫn mẹ anh dần dần, đau đớn khi phát bệnh. Bố con anh phải cố gắng cho mẹ uống thuốc và dẫn dắt mẹ ráng khi em đến thì mẹ không được nói gì cả.

Sau khi biết chuyện, bố mẹ tôi hết sức phản đối chuyện hôn hơn sự của tôi. Bố mẹ sợ chồng tôi rồi con tôi sau này sẽ phát bệnh rồi tôi sẽ khổ cả đời. Mấy ngày nay, tôi khóc rất nhiều, suy nghĩ nhiều đến cái gầy rỗng cả người mà vẫn chưa biết quyết định như thế nào.

Back To Top