Phát Hiện Vợ Ngoại Tình: Mẹ Vợ Đe Dọa Khiến Tôi Cảm Thấy Cay Đắng

Spread the love

Bài viết kể về những thay đổi trong cuộc sống tình cảm, mang đến cảm xúc và suy tư về mối quan hệ và sự nuôi dạy con cái sau khi ly hôn.

7 năm kể từ ngày cưới, chưa một lúc nào tôi cảm thấy yên tâm về vận mệnh của mình. Từ hồi mới yêu, cho tới khi xác định cưới rồi thành vợ chồng, lúc nào tôi cũng cảm thấy có một sức mạnh chung thủy của vợ.

Thế nhưng, vợ chồng cũng là cái duyên, cái số. Dù lòng có chất hoài nghi, song định hạn của hai chúng tôi vẫn diễn ra nhanh chóng vì khi ấy chúng tôi đã có bầu.

Không phải ngẫu nhiên mà trong lòng tôi lại có sự hoài nghi lớn với vợ. Hồi còn là sinh viên, vợ tôi cực kỳ yêu đương ngắn ngủi thời tiểu trong lớp Đại học về khoản tình trường. Tôi gặp vợ khi cả hai đã ra trường đi làm.

Từ hồi mới yêu, cho tới khi xác định cưới rồi thành vợ chồng, lúc nào tôi cũng cảm thấy có một sức mạnh chung thủy của vợ. (Ảnh minh họa)

Từ ngày quen nhau, tôi là chàng trai khá hiền lành, khú khỉnh. Bỗng nhiên được một cô gái theo đuổi, tán tỉnh, quả thực tôi thích thú vô cùng. So với cô ấy, tôi không có nhiều kinh nghiệm trong tình yêu.

Sau vài tháng hẹn hò qua lại, mối quan hệ của chúng tôi sang một trang mới khi cô ấy có bầu. Quen nhau, hẹn hò, có bầu rồi cưới, mọi thứ diễn ra rất chóng vánh. Mọi việc quá nhanh khiến ai nấy đều phải lo lắng về độ bình thường của vợ. Nhưng dù sao, đó vẫn là vợ, là con tôi mà.

Cưới nhau, sống với nhau, cùng vãnh bồn tắm tôi xô xát về chuyện cô ấy chỉ bảo tôi quá đa nghi, ghen tuông vô cớ.

Là đàn ông, lại biết quá khứ của vợ như thế, giờ thấy vợ cứ cưới cưới nổi nổi suốt ngày với nam giới làm sao mà tôi không ghen cho được. 7 năm qua, lúc nào tôi cũng phải thêm dồ, để ý vợ mình, chỉ sợ cô ấy nhỡ nhàng lại khiến gia đình tan nát, con cái khổ theo.

Nhưng đã là bản chất thì khó mà thay đổi được. Vợ tôi đã thực sự sa ngã. Khi tôi phát hiện cô ấy đi nhà nghỉ với tay đồng nghiệp kém tuổi, tôi đã tức giận như mình không thể kiềm chế được.

Tôi muốn đi bắt quả tang, đánh chết cho đôi gian phu dâm phụ ấy một trận. Nhưng rồi nghĩ đến các con, tôi không dám làm thế. Tôi chỉ lặng lẽ đi theo, chụp lại bức ảnh để vợ hết đường chối cãi nữa.

Tôi lặng lẽ đi rình, chụp ảnh bắt quả tang vợ ngoài tình để vợ hết đường chối cãi. (Ảnh minh họa)

Tôi hẹn gặp gia đình bên vợ để nói rõ ràng mọi chuyện. Trong cuộc họp lần đầu, bố mẹ vợ còn bình con gái, bảo rằng tôi ghen tuông vớ vẩn. Chỉ đến khi tôi đưa ảnh ra làm bằng chứng, cả nhà mới cứng hỏng không nói gì. Nhưng sau đó, bố vợ tôi lại ‘hơi’ gay gắt.

Chẳng là sau khi cưới, mẹ tôi gặp tai nạn phải cấp cứu. Số tiền chạy chữa cho bà lên tới vài chục triệu trong khi nhà tôi ở nông thôn, không có tiền nhiều như vậy.

Bản thân tôi đi làm ở thành phố nhưng cũng chẳng để dành được bao nhiêu. May là gia đình bên vợ cho vay 400 triệu để lo liệu mọi việc. Đến giờ, vợ chồng tôi mới dần trả được 100 triệu, còn nợ 300 triệu nữa.

Và chính vì cái nợ quá lớn này mà gia đình bên vợ yêu cầu tôi phải im lặng, không được ly hôn: “Biết điều thì cứ thế mà sống. Vợ nó có sai thì bỏ qua cho nó”. Bố mẹ vợ bảo nếu tôi đồng ý ly hôn hay hồi bận con gái thì sẽ đòi lại tiền, sau đó sẽ giành hết quyền nuôi con vì tôi nợ nần ngập đầu…

Nghĩ đến cảnh cáo cấn đòi, tôi sợ lắm. Tôi không thể rời xa con mình được. Hẳn nào, quả đắng là hiện tại, tôi không có nhiều tiền để trả ngay cho bên vợ.

Lời đe dọa của bố mẹ vợ khiến tôi buộc phải bỏ qua cho vợ – kẻ đã phản bội mình (Ảnh minh họa)

Vậy là tôi buộc phải im lặng, giả cảm, giả điếc để bỏ qua cho vợ. Giá như cô ấy biết cái sai mà dừng lại thì tôi cũng xem đó như một lần làm lại. Nhưng không, vợ tôi nhận định được điều ấy nên cô ấy vẫn lén lén lút lút với gã kia, bất chấp chuyện chẳng đã rõ.

Giờ thì chúng tôi vẫn sống cùng nhau, nhưng cuộc hôn nhân này như đi ngược. Vợ tôi qua lại với người tình sau lưng tôi, còn tôi thì phải đến như không biết. Tôi cứ gắng gượng lao vào làm, trả hết nợ nần cho bên ngoài, để dành một khoản tiền rồi sẽ bỏ cô ấy.

Chỉ có như vậy, tôi có cơ hội để lo cho con mình sau khi ly hôn. Đối với tôi, các con đã quá thiệt thòi…

Back To Top