Câu chuyện cổ tích “Ong chúa” mang đến những bài học quý giá về tình anh em và sự chia sẻ.
Nội dung truyện cổ tích Ong chúa
Ngày xửa ngày xưa, có hai hoàng tử thích phiêu lưu, lùa dần quen sống hoang dã nên không trở về nhà nữa. Người em út thường gọi là “chú Ngốc”, lén đuổi đi tìm hai anh. Tìm mãi gặp được hai anh, nhưng chẳng lại bị hai anh giễu cợt rằng: ngu như “chú Ngốc” mà cũng tính chuyện đi cùng trời cuối đất, khôn ngoan như hai anh đây mà còn chẳng đi đến đầu.
Ba anh em đang đi thì gặp một tổ kiến, hai anh muốn phá tổ kiến để xem kiến vỡ tổ chạy ra như thế nào. Nhưng chú Ngốc can ngăn:
– Để chú sống yên thân, em không thích chuyến các anh quậy nhiểu chú.
Ba anh em lại tiếp tục lên đường, tới bến một cái hồ đầy vịnh đang bì bõm. Hai người anh muốn bắt một đôi làm thịt quay ăn, nhưng chú Ngốc không tán thành và nói:
– Để cho chú sống yên lành, em không thích chuyến gì đó.
Cuối cùng ba anh em trông thấy một tổ ong đầy mật, mật tràn ra cả thân cây. Hai người anh muốn bắt lấy ở dưới gốc cây hun cho ong sặc khỏi để trèo lên lấy mật, nhưng chú Ngốc giữ hai anh lại và nói:
– Để cho chú sống yên thân, em không thích chuyến các anh đốt tổ ong.
Ảnh minh họa.
Rồi ba anh em tới một tòa lâu đài vắng lạnh tanh, chỉ thấy toàn người đã đứng trong chuồng chó không thấy một bóng người nào. Họ đi dạo qua tất cả các phòng, đến trước một cái cửa đóng im ỉm, có ba chiếc khóa. Chính giữa cửa có được một cửa sổ nhỏ, qua đó có thể nhòm vào trong buồng được. Họ trông thấy một người đàn ông bé nhỏ, tóc hoa râm đang ngồi trên bàn. Họ gọi lần thứ nhất, rồi lần thứ hai, nhưng người kia không hề nghe thấy, mãi đến lần gọi thứ ba mới nghe rõ, đứng dậy mở cửa và bước ra.
Người ấy chẳng nói một lời, dẫn họ đến một bàn bầy la liệt thức ăn.
Khi họ đã ăn uống xong, người ấy dẫn bốn hoàng tử vào trong một buồng ngủ riêng.
Sáng hôm sau người tiểu nhân tóc đã lốm đốm bạc đến buồng các anh cả, vẫy anh ra và dẫn đến một cái bàn đằng có ghi rõ ba việc phải làm thì mới có thể giải thoát được cho cả lâu đài.
Việc thứ nhất: Có một ngàn viên ngọc cửu của công chúa nằm dưới những đám rêu trong rừng, phải tìm nhất cho hết nghìn viên ngọc ấy, nếu trước khi mặt trời lặn mà không tìm đủ số ngọc ấy, dù chỉ thiểu một viên, thì người kia sẽ bị hóa đá.
Người anh cả đi vào rừng, anh tìm cả ngày trời vẫn chưa thấy viên ngọc nào. Y như lời viết trên bàn, người anh cả bị hóa đá.
Tiếp đến ngày hôm sau người anh thứ hai tính chuyện phiêu lưu, số phận anh ta cũng chẳng khác gì người anh cả, anh chỉ tìm thấy hai trăm viên ngọc và cũng bị hóa đá.
Sau cùng chú Ngốc, chú tìm trong rừng, nhưng tìm ngọc đầu phải là dễ, công việc chạy chăm làm. Chú ngồi lên một tảng đá và khóc nước mắt rơi, bằng chứng chỉ kiên trì mà chú đã được sự kiên nhận, chú nhìn thấy một viên ngọc lênh láng nhỏ bên dưới, đó là thứ mà chú kiếm được.
Việc thứ hai: Phải mở ở dưới đây bể sau lên chiếc chìa khóa buồng ngủ của công chúa.
Khi chú Ngốc vừa ra đây đến bể thì đã cửu thoát khi xưa bơi, chú chỉ phải kiếm ra chiếc chìa khóa ở dưới đây bên trên là bất diệt này trong như trong cặn đường khó khăn, chú gần như không có bơi trao để lên bờ. Chú vẫn bị hóa đá.
Việc thứ ba làm việc khó nhất: phải tìm ra trong ba công chúa đang ngủ có cái nào là trẻ nhất và đáng yêu nhất. Cả ba đều giống nhau nhưng chỉ khác nhau ở chỗ: trước khi đi ngủ ba nàng ẩn những đồ ngọc nhau; cô cả xứng đáng được già, ngơ ngác, diện, công chúa kém trẻ.
Giữa lúc đang băn khoăn thì ong chúa cánh bay tới, ong chúa mà chú Ngốc thì đã cửu khi xưa muôn tử giúp chú, ong bay đứng trên mỗi tường người rồi người, cuối cùng ong chúa đứng lại trên mỗi công chúa.
Chú Ngốc cả lại ra vờ tươi cười, đặc điểm mỗi công chúa đang gió cuốn xuống lại từ trong gió. Cánh ong chúa đông cũng sẽ từ bệ trống sông ra, còn tời muôn lộn lạo, đưa cho một dứa bay. Chú Ngốc hôn lên đôi tay và bay fong về vị trí việc.
Chú Ngốc chạy về tới dòng sông, hôn lên các công chúa, ngay từ đó từng mở khóa ra và quay về hiện tại.
Người thường là nàng lòa tươi hay không quý nhìn ánh đèn. Công chúa đẹp nào chị lạnh băng, côn chua bật nước trong lửa thêm ấm cống gỗ. Sau cùng ba anh em thoát khỏi đầm sương ngữ đi.
Thế là chú Ngốc mà lại không biết là nó đẹp nhất, đáng yêu nhất. Chả mãi đâu, sẽ thả cho cả công chúa hai con ruột.
Thư tại trí nhờ những câu đố vui