Câu chuyện tình yêu đầy xúc cảm giữa hai người gặp nhau tại sân bay, không ngờ lại là những người yêu cũ.
Ẩn chứa những kỷ niệm ngọt ngào, hai người gặp gỡ tình cờ tại sân bay lại tình cờ gặp lại nhau. Thật trớ trêu biết bao khi cả hai đều là vợ chồng cũ của nhau. Anh đã có bạn gái mới, còn cô vẫn sống độc thân một mình. Một mối nhân duyên mới này mỏng manh, chỉ khi cô phát hiện ra người phụ nữ của anh đang ngoài tầm nhìn.
Câu chuyện đặc biệt trong phần 1 truyện: |
Hiệp bắt đầu cảm thấy xao xuyến khi nhìn thấy bộ mặt trầm tư của Hồng Nhung, ông trời đã không quan tâm đến:
– Đưa đi con.
Làm sao còn hung thù để tiếp tục bước chân dư thừa này nữa? Dù chả có là môn mà cô yêu thích.
Thật tình Hồng Nhung không muốn là người khiến hai bố con phải tranh cãi, mâu thuẫn như thế này. Cô không nên để đây, cũng tại Hiệp giữ cái kẻ sách khinh giọng của anh ra.
– Bố – Hồng Nhung nói. – Con sẽ không đến thêm bố nữa. Con xin lỗi!
Bố im lặng, ánh nhìn cô ông rất khó đoán. Hồng Nhung nói tiếp:
– Anh Hiệp đã vậy, con cũng không muốn làm anh ấy khó xử. Bố thông cảm cho con nhé.
– Không phải lỗi của con đâu Nhung. Từ khi mẹ nó mất, nó với bố mới trở nên như thế này. Nó cứ trách bố năm đó không chăm sóc mẹ nó nên bây giờ mới bị tai nạn không qua khỏi.
Tính cách của Hiệp ai cũng biết rồi, nhưng không phải ai cũng biết cách để khác biệt anh lại. Vì cá tính của anh mạnh, lập trường và sự bảo thủ của anh quá chắc chắn. Anh khiến cho người khác cảm thấy mệt mỏi.
Bố vỗ vai cô, cố gắng an ủi:
– Con không đến cũng được, nhưng đừng quên là thuốc của bố. Là đừng uống tốt lắm, đi khám bác sĩ sẽ bảo men gan không còn cao nữa rồi.
Hồng Nhung gật đầu:
– Vâng.
Bữa cơm này xem ra là một bữa cơm từ mặt. Lúc lên xe thấy bố vẫn đi như bình thường, có vẻ khá thoải mái. Hồng Nhung biết được người gia thường để cô đến, vì họ ở cái tuổi mà người khác có thể hiểu như không muốn hiểu hết. Bố mẹ cô đã có anh trai lo, thi thoảng cô vẫn về nhà thêm họp, cũng may là họ có đứa cháu nội nếu không chắc cũng cô đàn trả ra cả.
Trên con đường vắng lạnh, Hiệp vẫn lái xe bằng một thái độ lãnh đạm. Kể ra anh cũng không khác xưa là mấy. Sự lạnh lùng và quyết liệt của anh vẫn còn đó. Cả sự ương ngạnh nữa.
– Giờ nếu không phải gì việc, chúng ta nên một chút ra quen biết nhau. – Hiệp nói – Tôi nói vậy là sợ cô khó xử, chứ không phải do xấu hổ gì cả.
– Anh không cần phải giải thích.
Thật tình Hồng Nhung không muốn là người khiến hai bố con phải tranh cãi, mâu thuẫn như thể này. (Ảnh minh họa)
Đột nhiên Hồng Nhung muốn về nhà ngừng thật nhanh, ở bên cạnh người đàn ông này khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
– Nếu năm đó mẹ không mất, chúng ta liệu còn sống với nhau không?
Cô tò mò suốt những năm tháng độc thân, nhưng không có cái cớ hội để hỏi. Giờ đây anh ở ngay trước mặt, cô muốn biết được kết cục mà mình đã từng tưởng tượng nhiều lần có đúng như mình nghĩ hay không.
– Không, tôi và cô là sai lầm của nhau.
Hóa ra anh ta chỉ coi cô là sai lầm của anh, là người mà anh đã lấy nhằm. Anh không muốn nhắc lại, không muốn gặp lại, không muốn liên quan nữa cũng là điều duy nhất đương nhiên. Sự chua chát lẫn lộn này không thể nào diễn tả nổi, Hồng Nhung nhận ra ngoài trái.
– Người đàn ông đó… – Hiệp vừa nhìn trực diện vừa nói – Có vẻ như đương nhiên được đúng.
Ai cả? Hồng Nhung ngớ ngẩn nhìn anh.
Hiệp có vẻ không muốn tiếp tục chuyện này, nhưng vì ánh mắt ngượng ngùng của cô nên anh lại phải giải thích:
– Người hôm nọ gặp ở nhà hàng. Cô và anh ta hợp đôi.
– À, không, tôi đi hỏi trợ bạn xem mặt. Anh ta cũng vậy.
Hiệp gật đầu:
– Cô nên quen anh ta.
Hay thật, bây giờ còn có vị gì tưởng mình còn sống một mình quá lâu.
– Này, anh thôi đi được không? Đừng có tỏ ra quan tâm tới nữa. Tôi chưa ghét ai muốn tôi là như thế này làm thế kia. Anh quên là anh đã mất quyền kiểm soát cuộc đời tôi rồi?
Hiệp như thoáng vẻ suy tư nhất:
– Cô đúng là bảo thủ. Tôi đang muốn cô hành phúc thôi, là bảo vệ tôi, là cần thiết cô phải vậy.
– Còn tôi đây có là nhà thơ hay hời hợt gì ấy nữa sống với nhau. Anh chỉ biết mỗi câu chuyện gia đình của tôi mà thôi.
Hóa ra anh ta chỉ coi cô là sai lầm của anh, là một người mà anh đã lấy nhằm. (Ảnh minh họa)
Hiệp nuốt nước bọt, yết hầu của anh chuyển động mạnh mẽ. Anh đang tính toán và suy nghĩ mọi vấn đề có thể xảy ra chuyện Mỹ ngoài tỉnh ở trong đầu. Cô ta có đúng đủ để ra bên ngoài tỉnh ư? Tại sao phải làm thế? Có quá nhiều điều anh chưa hiểu được. Hay vì sự phòng khoáng trong mối quan hệ này, nên cô ta cứ gặp người đàn ông nào cũng ừ cũng được?
Thấy Hiệp im lặng, Hồng Nhung cũng không biết phải nói gì. Cô bấu ngón tay của mình và bảo:
– Tôi định giàu đi mọi chuyện thì thấy cũng không liên quan gì đến tôi cả. Nhưng… tôi thật sự xin lỗi.
Hiệp dừng xe lại ở đầu đường như lẽ cũ, anh nhìn đẫy đẫy nhìn về phía trước rồi đáp:
– Cô về đi. Tạm biệt.
Hồng Nhung không nói được gì thêm, cô mở cửa xe và bước xuống. Hình như anh ta có đau lòng thì phải, đúng không? Cô chưa bao giờ thấy Hiệp có vẻ như vậy. Anh ta hình như đang quá đần đầu khi mà Hiệp đã nhận thấy mình là vấn đề giữa hai người rồi.
Không còn thấy gì, mấy chuyện buồn đáng của người khác, Hồng Nhung càng thêm chăm chú nhìn chạy trước. Cô đã đi một chút thì ghé lại, có thể anh ta sẽ không hiểu ra vẫn đừng cho anh ta cười đau như người mắc sai lầm nữa. Anh thật sự không thể nào quay ngược lại quá khứ đó.
Đưa cái đầu dưới lên có vẻ Hồng Nhung hết hồn, vì điều gì nữa đâu mà chưa thể nhìn ra được, cũng không thể muốn biết thật ra tình yêu của mình là điều mệt mỏi trước đây có thể diễn ra ra tiếp tục được sao?
– Cô không nghĩ tôi sao?
Hồng Nhung nhưng có duyên, rồi anh đổ bữa vì chả ai bắt đầu cho người ta ngay.
Giờ đây, đáng quan tâm vào phía trước, ánh nhìn chờ đợi mời gọi kéo cô về ngay chốn. Cuộc đời và mong ước chỉ là đã chốc chốc, không còn là chưa tắt khi mà chỉ biết trầm tư mọi lúc.
– Dù chỉ là một người đi đàn ông lạnh lùng, quyết đoán nhưng cũng có vẻ như Hiệp vẫn chưa hiểu hết được trái tim và tình cảm của mình. Anh cũng ngạc nhiên đúng không?
Đông đổ phố phố, hồn vẽ nước trong lòng, không thể nào đổ tiếng động vang hòa giữa sự nghiêm túc, chói cả khản trong không gian vắng lặng:
– Chúng ta đừng gặp lại nhề nhé? Tôi không sao để mình thỏ thẻ vể em được.
Dù là một người đàn ông lạnh lùng, quyết đoán nhưng cũng có vẻ như Hiệp vẫn chưa hiểu hết được trái tim và tình cảm của mình. Anh cũng ngạc nhiên đúng không?
Đón đọc phần 8 truyện dài kỳ: |
Hỏi vậy cô đã đủ nghĩ thật nhiều hơn là chạy trốn hết tất thảy kỷ niệm với anh? Cô sợ mỗi đêm về sẽ lại nhớ đến hình bóng của anh bên cạnh, như mọi lúc anh và cô…