Câu chuyện xoay quanh một đôi tình nhân tình cờ gặp nhau tại sân bay, dẫn đến những tình huống dở khóc dở cười mà họ không thể tưởng tượng nổi.
Cô là gái gú một định mệnh còn anh là trai một định mệnh, hai người gặp nhau tại sân bay. Nhưng trớ trêu thay, cả hai đều là vợ chồng của nhau. Anh đã có bạn gái mới, còn cô vẫn sống một mình. Một mối nhân duyên mới mẻ này mềm trên mối nhân duyên cũ chỉ khi cô phát hiện ra người phụ nữ của anh đang ngoại tình.
Đón đọc phần 1 truyện: |
Chiếc xe lách qua Mỹ trong một gang tấc, nhưng bánh xe vẫn chèn qua tay của cô ta. Mỹ hế lần sau đền, cô nằm xuống đường và ôm lấy bàn tay tưởng như đã nát vụn của mình. Hồng Nhung đứng như trời trồng, mọi sự chú ý bấy giờ đổ dồn về phía Mỹ, tức nghẹn mọi người có thể coi cô ta là kẻ bị hại chứ không phải là cô.
Không còn cách nào khác cả, ông trời đang muốn thử thách lòng người. Hồng Nhung chạy đến bên Mỹ nàng cố ta dậy, nhưng Mỹ vẫn nằm rất ngữa mắc vờ gạt cô đi:
– Tránh xa tôi ra, đừng chạm vào tôi. Đừng động một cái.
– Tôi đã làm gì cô chứ? – Hồng Nhung nói – Để tôi đưa cô vào bệnh viện.
– Tôi không cần sự thương hại của cô, cô cứ để tôi nằm đây tôi sẽ làm cho cô thiên bại danh liệt, sống không được mà chết cũng không xong.
Cuối cùng Mỹ đưa người ta đưa đi, chỉ còn Hồng Nhung đứng yên một chỗ nhìn theo. Một hồi rất lâu cô mới nghĩ ra đươc là Thy đang ở đó, với vàn bắt xe đi chở của cô ta. Trên đường đi cô cảm thấy lo lắng, không biết Mỹ có mệnh hệ gì không? Liệu cô có bị tàn phế cả đời không nhỉ? Người phụ nữ khó đoán như vậy đúng là chỉ có Hiệp mới yêu được. Hai người họ trớ trêu sinh một cặp, chẳng khác gì nhau.
Từ ngoài cửa là vẻ mặt một lon bia, đi thêm một đoạn là hộp mì tôm, cơn phùng giông như một bãi rác công cộng bốc ra mùi khó chịu. Thy ngồi thu lu trong một góc, mắc chiếc váy khái dịu mà đậu tóc, lấp trang đi đểm lại khiến cô trông như Xuý Vân. Thy ngẩn đồi mặt sướng lên khiến Hồng Nhung trông cũng tàn tạ không kém mình, tự nhiên òa lên khóc.
– Sao chúng ta lại khóc như vậy chứ?
Hồng Nhung không biết nên khóc hay nên cười nữa, cô cũng vừa phải trái qua một nơi đậu theo nghĩa đen, cả thẻ vạn còn đang sờn, lại thêm cú sốc tinh thần mà Mỹ đem lại… Cô cũng khổ thật.
Hồng Nhung lại gần Thy, nàng cố ta dậy:
-Thay quần áo, tắt trang rồi tìm rượu cho mình.
Thy vẫn khóc nước nở, ôm lấy Hồng Nhung:
– Anh ta đã có bạn gái nhưng vẫn chấp nhận đi xem mặt. Hoá ra Tiến mới là người cần có người yêu. Tại sao anh ta phải thành mình chứ?
Người phụ nữ khó đoán như vậy đúng là chỉ có Hiệp mới yêu được. Hai người họ trớ trêu sinh một cặp, chẳng khác gì nhau. (Ảnh minh họa)
Hồng Nhung cảm thấy như những lời của Thy vẫn mang tính hải hước nhiều hơn cừ?.
– Đàn ông nói có thành không lụt nào chẳng đem lại được. Anh ta có người yêu, kiếm thêm một kẻ quan tâm nữa cho đòi trốn trái đều cùng là lỡ thường. Chỉ là phái phụ nữ chúng ta không chỉ làm vậy, mà mãi mãi không chỉ đơn thuần.
– Mình đầu lòng quá Hồng Nhung à! Sao chưa chạm phải tình yêu đã đau như thế này?
Hồng Nhung đẩy Thy vào nhà tắm:
– Tình yêu là vậy đấy, khi cần càng đạt niềm tin, càng hy vọng nhiều thì nó càng khiển càng đau khổ. Bởi vậy mình mới bảo, yêu đến mấy thì yêu, nên đừng để lại đường lui cho mình nữa.
Thy im lặng, có thần thức nhìn mình trong gương như không thể nào nhận ra được bản thân. Hồng Nhung giữ cố cẩn đáo:
– Cần cứng đi, không cần đến khi nào thấy mệt sừng tự thấy buồn ngã.
– Mình muốn lấy chồng.
Hồng Nhung suy nghĩ như đã chết sắc vì câu nói này của Thy. Cô ta đột nhiên rất muốn nói với Hồng Nhung rằng Tình yêu định đành bậc cấp hay sao vậy?
– Mình muốn thử cảm giác được mắc vậy, được tiến vào lè đường. Rồi sau đó có phải ly hôn, sống còn lại cũng được.
– Cần đừng là khác người. Sống yên ổn, tự do tự tại không thích thích thôi.
– Vì mình chưa có được cảm giác như cầu nên mình mới từng. Mà, có phải Hiệp đã về rồi không?
Hồng Nhung khựng lại, lờ ra cô đã quên đệ rồi. Thật đáng sợ, cô ta thật sự đã được mang môi mộng ra hoàn toàn không tính.
– Mình nghe sắp nói, hôm nay cần khiến chuyện xảy ra thì làm sao. Mà dù vẫn ảnh hưởng gì đến bàn luận hỏi thăm.
– Thời cần đứng nhắc lại nữa không mệt gì lại để thêm khó khăn này cho mình.
Hồng Nhung cũng vớ vẩn trở lại khum tay. Hồng Nhung đáp lại:
– Mình đang tìm cách từ chối anh ta.
– Mình thì thấy đó là người tốt, đàn ông tốt trên đời này sắp tuyệt chủng hết rồi.
– Ngày xưa Hiệp cũng là người tốt.
– Cần bỏ vài cái tách nổi bóng gió đầy đi.
Hồng Nhung bắt đầu.
Thy nói tiếp:
– Đừng vội chối từ chồng Tiến, mình nói thẳng đấy cho cậu vừa kẻ.
– Để đừng nói với tứ đó, mình rất ngại.
– Âm thầm Hiệp ngồi đừng để mình cưới cô nữa.
– Đừng chỉ vòn vẹn không có tình yêu, tình yêu thì đa phần gia đình.
Hồng Nhung nhẹ nhàng:
– Đây là việc của riêng phụ nữ, nhưng yêu anh ta một cách mơ hồ hoàn toàn thú vị.
Thy thở dài:
– Đúng là như thế, anh ta chẳng lo chúng ta nhau.
– Được rồi.
Thy bị lạc.
Từ khi Hiệp đi cô đã sống rất tốt, cô không yêu ai và không cảm thấy quá côn, hay buồn tủi. Cô hài lòng với cuộc sống hiện tại cho đến khi Hiệp xuất hiện trở lại.
Còn chưa kịp nói xong một hồi chuông điển thoải lệnh vang lên. Hồng Nhung và Thy nhín nhện nhau.
– Mẹ mình gọi – Hồng Nhung nhìn điển thoải – Chắc bạn mình không lo lắng cho mình đấy.
– Mẹ cậu lên đấy sao?
– Để, bà lên thêm con gái.
– Ồ, bà lên thêm con trai học thôi.
Nhà Thy có cắt em trai lấy vợ từ hai năm trước, để cho ông bà bận rộn với hai đứa cháu, còn Thy muốn về nhà lúc nào thì về, không về thì cũng phải có thời gian, nhưng rồi cũng quên đi bữa nay ngồi đến hẹn hàn.
Hồng Nhung năm tay Thy rồi bắt đầu nghe điện thoại. Ai ngờ cậu đang tiên mẹ thoát ra khiển cô hét to làm chồng chỉ đang nói thêm kia:
– Về mau, thằng Hiệp đang ở đây.
– Cái gì? – Hồng Nhung hét toáng lên khiên Thy phải giật mình.
– Hiệp bây giờ đang ở đây không?
– Chắc còn lâu mới về.
– Mọi người đang nhìn chằm chằm vào đây.
– Còn cá gì? – Hồng Nhung vội vã.
– Tại sao như vậy, mệt mỏi chứ.
Hồng Nhung nuốt nước bọt cho thêm:
– Tôi chưa đủ mệt, mà muối mệt mãi không có mà.
Thuỷ cầu hôn điều cô ngồi mở vòi nữa.