Câu chuyện tình yêu giữa tôi và Thương đã trải qua ba năm với những thử thách và cảm xúc mãnh liệt.
Vô tình phát hiện được phiếu khám thai của vợ, tôi từ bàng hoàng đến hối hận không thôi.
Tôi và Thương yêu nhau đã ba năm và giờ đây mọi thứ đều khác. Ngày đó, Thương không chỉ là hoa khôi của khoa mà còn rất tài giỏi và năng động. Chinh phục được Thương, tôi mất nằm, mất mặt với bạn bè. Tôi và Thương đã có những ngày tháng tươi đẹp.
Nhưng ông trời dường như đã trêu ngươi tôi. Vào ngày sinh nhật của Thương, tôi dưa cô ấy đi chơi và bị tai nạn. Sau vụ tai nạn, tôi bị gãy tay còn, gương mặt Thương bị tổn thương nghiêm trọng, biến dạng hoàn toàn với những vết sẹo chằng chịt. Thế nhưng, dù thế nào đi chăng nữa tôi vẫn yêu cô ấy và quyết định gắn bó lâu dài.
Sau khi cưới, tôi đi làm còn Thương tạm thời ở nhà tìm công việc phù hợp. Chắc do ảnh hưởng từ vụ tai nạn, Thương trở nên thiếu tự tin, có dấu hiệu hay trầm cảm, hờn ghen với tôi. Cô ấy thường xuyên kiểm tra và check định vị xem tôi đang ở đâu, làm gì. Cũng vì gương mặt không còn được xinh đẹp, tôi càng sợ đưa cô ấy ra ngoài vì ngại người ta bàn tán, chỉ trở về với vợ.
Cưới nhau được 1 năm, vợ tôi vẫn chưa có bầu. Mỗi tôi thấy sốt ruột nên đã đưa cô ấy đi khám và mua cho cô ấy nhiều thuốc bổ. Do ảnh hưởng từ các loại thuốc, vợ tôi vẫn tăng cân mất kiểm soát. Vóc dáng dần thon gọn, mảnh mai, thật đáng yêu, nhưng có những ngày nào đó mà tôi khôn còn. Với gương mặt kém sắc, thân hình ấp ịch, vợ tôi càng mất tự tin. Thương cũng không còn là cô gái hiền dịu, biết cư xử như trước nữa, cô ấy thường gây sự, cãi nhau tay đôi với mẹ tôi về những chuyện nhảm nhí nhất. Màu thuần giữa vợ tôi và mẹ chồng cứ thế dần dần.
Mẹ tôi thì chuyển đồ mà ghét vợ tôi ra mặt. Bà nhiều lần khuyên tôi bỏ vợ lấy người khác. Tôi cảm thấy thật khó khăn khi đứng ở giữa hai người phụ nữ. Dù thật lòng tôi rất yêu thương vợ. Cô ấy tuy không đi làm nhưng mọi việc nhà cô ấy đều lo chu đáo. Mỗi ngày, vợ tôi thường dậy sớm, đi chợ, nấu ăn, giặt đồ, lau dọn nhà cửa sạch sẽ. Mẹ tôi mắc bệnh cao huyết áp, thường xuyên phải khám, chưa ở bệnh viện. Tất cả đều do vợ tôi lo liệu.
Tuy nhiên, màu thuần mỗi ngày một lần khiến cuối cùng, chúng tôi đành kỷ vào đun ly hôn để giải thoát cho nhau. Ngày hôm đó tôi ra tòa ly dị, mẹ tôi vui mừng ra mặt vì bà cho rằng cuối cùng tôi đã thoát khỏi “con vợ xấu người, xấu nét”.
Tôi hồi hận vô cùng khi biết vợ mang thai. Ảnh minh họa
Hôm trước, tôi dọn dẹp phòng ngủ thì phát hiện 2 chiếc que thử thai 2 vạch và giấy khám thai với tên tôi và cái thai đã được 6 tuần. Nghĩ đến vợ và cái thai trong bụng, tôi xót xa, đau đớn và vô cùng hối hận. Cô ấy không có việc làm và gương mặt bị hủy hoại, làm sao cô ấy có thể lo cho con sau này? Nghĩ thế tôi càng hồi hận vì mình là thằng nhu nhược.
Tôi muốn đón Thương về nhà chăm sóc như một gia đình phần đổi với màu thuần giữa cô ấy với bồ mẹ tôi giờ đã quá lắm. Nhưng nếu cứ để Thương như vậy, tôi không đành lòng. Không biết tôi nên làm thế nào cho phải, tôi đang rối trí quá.