Chia sẻ cảm xúc về việc mang thai và cuộc sống của các bà mẹ đơn thân, bài viết này khắc họa sâu sắc chặng đường gian nan nhưng đầy ý nghĩa.
Ngày còn nhọc nhằn, tôi thường thắc mắc tại sao bỗng mẹ không chịu đẻ thêm em nữa, tôi thấy rất buồn vì không có ai chơi cùng. Sau nhiều lần hỏi, cuối cùng mẹ cũng chịu nói sự thật, đó là bà bị tiềm ẩn sự sợ hãi khi sinh tôi, suy nghĩ mạo hiểm không thể bảo toàn nên bà không dám sinh con nữa.
Nghe mẹ nói mà tôi thường lầm và không bao giờ dám đòi mẹ sinh thêm em. Từ đó trở đi, tôi tập thói quen làm gì cũng chỉ có một mình, không bao giờ có các em như những người bạn khác.
Tuy chỉ nuôi mỗi mình tôi, nhưng bỗng mẹ không làm ra tiền nên điều kiện gia đình không khẳn quan là mấy. Quan áo của tôi mặc trên người toàn là đồ xin, nhưng món ăn trên mâm thường ngày hết đều phải trưng hấp, một tuần chỉ có một bữa thiệt.
Bạn bè đứa được bỗ mẹ chở đi học bằng xe máy, còn tôi tự đạp xe đến trường. Bỗ bả cũng tạm lập từ sớm thì tương lai càng mở rộng. Vì là con một, bỗ mẹ đi làm cả ngày nên ở trong nhà việc gì cũng đến tay tôi.
Tôi biết nếu cảm thấy lục học lấp 1, quét nhà rửa bát lục 5 tuổi, đi chỉ khi mới học lấp 3. Người thêm sống bền cạnh nhà, thường khen tôi đảm đang tháo vát, sau đó lại bỗ thêm một câu:
“Con trai mà chăm chỉ là làm việc nhà thì sau này dành hết việc với vợ đầy.”
Tôi không quan tâm đến câu nói ấy một chút nào, chỉ cần giúp đỡ bỗ mẹ được việc gì là tôi sẵn lòng làm hết mình.
Nghe mẹ nói mà tôi thường thắc mắc tại sao bỗng mẹ không chịu đẻ thêm em. (Ảnh minh họa)
Khi đến tuổi có bạn gái, tôi nhớ lại câu nói của người thêm rất đúng. Tôi yêu 3 người con gái đều không biết làm việc nhà và khát lưới. Có lẽ đó là quy luật bù trừ và sức hút của tình yêu.
Không chấp nhận việc chồng là việc vợ chồng, tôi quyết định tìm cho bạn thân một người con gái siêng năng. Những người bạn gái mà tôi cảm thấy thích thì sẽ mời đến nhà nếu ăn. Sau nhiều lần thất bại, cuối cùng tôi đã tìm được một nữ của mình. Từ ngày có bạn gái, tôi rất lười nếu ăn mà như những người yêu là không ngon tôi cũng khen. Bởi tôi biết nếu chỉ thích lần sau tự vào bếp mà nếu ăn.
Sau 2 năm yêu và tìm hiểu, cuối cùng chúng tôi đã đưa đến quyết định sẽ tổ chức đám cưới vào tháng 9 này.
Đầu tuần vừa rồi, gia đình tôi đã đến nhà gái thuyết phục. Sau khi 2 bên hiểu nhau hơn, bác trưởng đoàn của nhà gái nói:
“Cả họ nhà tôi có mọi đứa cháu gái này thì gia đình bên ấy lại được đặc biệt. Chúng tôi không muốn con cháu của mình chỉ thiếu thời. Nghe nói ông bà đã mua nhà cho con trai trước lục cười, tôi chỉ có một mong muốn là cháu gái được đứng tên trong sổ đỡ của ngôi nhà đó. Nếu ông bà đồng ý thì chúng tôi sẽ vui vẻ cho cháu gái đi.”
Còn nếu không đồng ý thì chúng tôi sẽ chọn mỗi khác. Cháu tôi hiện lành, hiền thảo, được đỡ, đỡ đàng tháo vát, chẳng trai nào cưới được cháu như bầu vất trong nhà.”
Những người bạn gái mà tôi cảm thấy thích thì sẽ mời đến nhà nều ăn. (Ảnh minh họa)
Nghe đến đây, bỗ tôi liền nói:
“Những lời ông nói đúng, vợ chồng tôi thấy rất may mắn vì con trai kiếm đủ bạn gái có nhiều điểm tốt. Chắc chắn chúng tôi không thể để mất cô con dâu hiện được. Hôm qua, tôi đã bàn với bà nhà tôi về chuyện sẽ sang tên sổ đỡ cho con dâu đứng chung với chồng trước ngày cưới. Trong hôm cưới chúng tôi sẽ tặng 2 cháu một chiếc xe trị giá 1 tỷ và một mảnh đất khác. Tất cả tài sản sẽ được đứng tên các con.”
Mua cho tôi một ngôi nhà để lấy vợ, cứ nghĩ bỗ mẹ độc nhất tiếc kiệm mỗi thực hiện được, không ngờ bỗ mẹ tôi lại có nhiều tiền đến vậy. Lục trở về nhà, tôi hỏi bỗ mẹ có tiền để cho các con không mà lại nói mạnh miệng thế.
Bỗ bả có mỗi mình tôi nên bỗ mẹ chỉ tích lũy được nhiều tiền hơn những người khác một chút. Để bù đắp cho con việc mẹ không sinh được em, bỗ sẽ tặng cho tôi tất cả tại sản có được trong ngày cưới vợ. Con một được hưởng tất cả, từ trách nhiệm đến tài sản, tôi và vợ sẽ cấm căng sắp bỗ mẹ thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của ông bà.