Người Phụ Nữ Sai Lầm (Tập 14)

Spread the love

Một câu chuyện đầy cảm xúc về người đàn bà hư hỏng, cuộc sống, và những mối quan hệ đầy phức tạp.

Ngân là một người đàn bà sống an phận trong vinh hoa phú quý, hằng ngày đều có những thú vui tệ nhất đó là mua sắm, làm nail, làm tóc với những người đàn bà giàu có khác. Đến một ngày, cô được một người đàn bà bí ẩn giới thiệu đến một nơi chốn được gọi là “Thiên Đường” – chốn vui chơi mời gọi và bích mật của những người phụ nữ có tiền.

Những Ngân không biết rằng mình đang dần thân vào “địa ngục”. Đó là nơi sắp khiến cô không bao giờ trở về cuộc sống êm đềm trước kia được nữa.

Đó được truyền dài kỳ:

Người đàn bà hư hỏng

và vào 19h00 hằng ngày trên chuyến mục

Eva Yêu

.

Ngân lặng yên nhìn người đàn bà nằm trên giường, mặt mũi và cả người đều có thương tích. Tuần cũng thật biệt tính toán, anh ta đã tìm hiểu kỹ các mối quan hệ của người đàn bà này, mượn tay kẻ ghét bà ta để hành động. Như vậy thì lại càng không có liên quan, không ai có thể bắt tội cô được.

Huy lo lắng hỏi mỗi người từng tích cực hành hung, hình như câu ta đang rất tức giận. Ngân chỉ cớ dưới lòng. Các người đã gây ra cái tội của mình, giờ trả giá có chất xíu mà đã cuồng cuồng cả lên. Khi cô đau đến vì bị mất con thì ai cũng cuồng cuồng cho cô? Ai lo lắng cho cô? Không một ai cả. Kể cả Huy, người luôn miệng nói yêu cô, muốn chăm sóc cho cô cũng không. Thế giới của bọn người này chỉ toàn những lạnh lẽo mà thôi.


– Xin lỗi, hôm nay lại làm hư hỏng thứ của chị, đệ tôi đưa chị về.

– Huy buồn rầu nói.

Ngân làm ra vẻ tiệc thượng, cô gật đầu:


– Cứ ở lại chăm sóc mẹ một chút thì tôi tự về được.

Trước khi Ngân rời đi thì Huy vội vàng nắm tay cô:



Chị… chị không thấy vui sao?


– Vui gì?


– Tôi nghĩ chị vui khi thấy mẹ tôi bị thế này.

Đúng nhiên là cô không vui về cái gì, vì bà ta vẫn còn sống. Nhưng ít nhất cô cũng thấy hả dạ.

Ngân đáp:


– Cần đừng nói linh tinh, tôi về đây.

Cuộc đời này thật khắc nghiệt. Có lẽ cuộc đời chúng ta sẽ sống trong những lựa chọn lâu nên không hiểu được những điều kinh khủng nằm bên ngoài. Cô không phải người tốt, cô cũng không phải người đang để cậu ta yêu thương. Nên cậu ta muốn yêu cô, thì đau khổ sẽ không buông tha cho cậu ấy.

Ngân tìm một chiếc xe và đến Thiên Đường. Cô không biết rằng ngay khi chiếc xe của cô rời đi thì từ đằng sau, một chiếc xe đang bắt đầu lăn bánh theo.

Đó là một kẻ mà Thạc đã bỏ sẵn tiền lận ra để theo sau cô. Ông ta bắt đầu cảm thấy khó chịu khi Ngân đang quyến rũ mình và có những hành động đang đứng đằng sau lưng ông. Nếu người cô ta ngoại tình là một người khác thì có lẽ ông sẽ ném cô ra khỏi nhà, nhưng đó lại là Tuấn – một kẻ muốn cướp đi vị trí của ông. Dã tâm của hắn cũng chẳng chừng hẳn ông là bao nhiêu.

Cô không phải người tốt, cô cũng không phải người đàn bà đáng để cậu ta yêu thương. Nếu cậu ta chỉ muốn yêu cuốn, thì đâu có cái gì đâu tha cho cả đứa đầu.


– Em thấy anh lo lắng mỗi chuyện thế nào?

– Tuấn về nhẹ mái của Ngân.

Ngân hất tay anh ta ra, nói không vui về:


– Bà ta chỉ bị chặn đợi một chất và thương tật cũng không đáng kể.


– Em đứng có lẽ sau vào việc này quá. Chỉ cần dành cho bà ta một trần cho bà bắt ngôn nghề và sống trong sự hãi là đương được. Chứ giết một phát chết luôn thì lại quá dễ.


– Ừ anh là sau này…


– Được, nếu còn dài. Thời gian còn nhiều để hành hạ bà ta mà.

Ngân rùng mình trước lời nói của Tuấn. Anh ta quả nhiên là một kẻ độc ác.


– Được rồi, vậy thì anh muốn em giúp anh sao đây. Em đã thấy bản di chúc, tuy nhiên em không biết nói cắt giấu thật sự. Bao nhiêu sống trong nhà đó em còn không thuộc hết các phòng.

Tuấn mỉm cười, đến vụt tốc cô:


– Em không cần phải lo. Em chỉ cần đến nơi mà anh bảo thôi. Mỗi thứ anh đã có sẵn trong tay rồi.


– Nếu em lấy đực thì sao? Mỗi chuyện sẽ kết thúc đúng không?

Tuấn nhận vai, không hiểu cô đang hỏi điều gì.

Ngân nói tiếp:


– Nếu như anh có được bản di chúc, cũng đứng đúng nghĩa với việc em sẽ bị hất cẳng khỏi căn nhà đó.


– Em sẽ được chia tài sản.


– Anh nghĩ Thạc sẽ để chuyện chia tài sản xảy ra sao? Mà thôi, em đã nói rồi, em muốn huỷ hoại ông ta. Khi nào anh lấy được bản di chúc thì giết quách ông ta đi, em sẽ nhận tội thay anh.

Tuấn im lặng như bắt ngờ, rồi bỏ đi nhẹ nhõm.


– Ngân ấy là Ngân, nếu thế giới này ai cũng suy nghĩ đơn giản như em thì đã trong sách biết bao rồi.

Lần này thì đến Ngân không hiểu Tuấn đang muốn nói gì.


– Thực không dễ giết thể đâu. Với lại sống trên đời, con người là đứng loại, đương phải muốn giết như con thú con vật là đương được. Em phải đổi mới suy nghĩ của mình. Có rất nhiều cách để huỷ hoại một con người, giết hại chẳng giải quyết được gì. Vì lúc ấy không còn đâu khống chế được không?


– Thế theo anh em phải làm gì?


– Anh sẽ dạy em, cứ từ từ. Em là cục anh và em sẽ nghe lời anh.

Ngân nhớ mãi, nhưng cũng không phản kháng. Từ lúc nào cô đã là người của Tuấn rồi. Cô cảm thấy anh ta đã có hết đương đường đi trước kêu gọi của cô, và hoàn toàn không biết anh chính là người mà cô đang tìm kiếm. Anh có đủ mẫu mực để giúp cô chống trán hết tất cả những con người đã hành hạ cô. Cũng có đủ kháng để bảo vệ vẽ cô. Ngân tin tưởng anh ta. Dù nhiều phần không thể chịu đựng.

Có lẽ nhân phẩm của cô sẽ hợp hơn với con người đó.

Đạo lý trong giấc mơ cô thấy bà ngây ngất hiếm hòi. Cô nói chuyện với mẹ trượt tổ đổi bởi lời nói mãnh liệt, Ngân suy nghĩ được sát cánh cũng rất hay. Như bà đang ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng bảo vệ cô, thế là bỗng nhiên đường đi khó khăn thực lòng, được một con đường thẳng tới vinh quang.

Từ lần nào cô đã là người của Tuấn rồi. Cô cảm thấy anh ta đã có hết đương đường đi trước kêu gọi của cô, và hoàn toàn không biết anh chính là người mà cô đang tìm kiếm. (Ảnh minh hoạ)

Thạc nhấc lấy một cốc tay của cô, bỗng mạnh và hỏi:


– Tại sao cô lại khắc? Cô mấy lần thấy mình làm chuyện gì có lợi hay sao?

Ngân giật tay mình ra vì đau, vừa lau nước mắt vừa lắc đầu:


– Anh lùi nào cũng nghỉ tôi có lợi. Trong khi tôi chỉ ở nhà và đợi anh về.

Thạc nhếch môi cơ hình ảnh, với nhưng bô nhiên không biết mảng của mình là đau khổ mà vững chí của cô chứa đựng.

Mà chẳng ai nghĩ rằng bản thân Ngân gặp không được mà vẫn còn một kỷ niệm mát mẻ, Ngân thấy không ai có thể một mình chống chịu nổi.

Vì thế bởi trong những chỗ khuya Ngân lại cảm thấy cô khép kín, càng tìm hồi mà có sức chứa tội người hơn.

Thời gian không còn lại mà phải đi một bức tường.

Thấy bậc nào, chứ chưa từng thấy khô kệ trông ngược có. Nhiều lúc trong đời sống tinh, không nói với ai là mình và Ngân đường sáng bỗng đằng đường trống mà hoài tưởng bã còn được. Không thì ngay ở dư thừa cực ở đỉnh và thực lòng, chỉ lấp ló cùng vài mát dạn cuộc sống, buồn khổ ra một cách ấm áp.

Back To Top