Ngân là một người đàn bà sống an phận trong vinh hoa phú quý, hằng ngày đều có những thú vui tẻ nhạt đó là mua sắm, làm nail, làm tóc với những người đàn bà giàu có khác.
Đến một ngày, cô được một người đàn bà bí ẩn giới thiệu đến một nơi chốn được gọi là “Thiên Đường” – chốn vui chơi mới lạ và bí mật của những người phụ nữ có tiền. Nhưng Ngân không biết rằng mình đang dấn thân vào “địa ngục”. Đó là nơi sẵn sàng khiến cô không bao giờ trở về cuộc sống êm đềm trước kia được nữa.
Đón đọc truyền dài kỳ: |
Người phụ nữ đưa cô đến một chỗ khuất, người đàn bà đứng lại cẩn thận. Ngân bị trói, cô gái bị khóa kín cổ còn mình ra. Đây không còn là một sự lựa chọn nữa, mà là một cuộc chiến. Đường nào cũng sắp dẫn đến cái chết cho nên cô phải thật cẩn trọng.
Trước đó cô đã nghẹn hay là buồn xuôi tất cả, nhưng nhìn thấy cảnh đốt lửa trong cô lại bùng lên một sức sống mạnh liệt. Cô phải quay trở lại làm người, quay trở lại căn nhà của bà ngoại. Cô sẽ sống một mình đến già, tìm an yên trong những ký ức túc tát thầm.
– Nhanh lên!
– Người phụ nữ hết lờn.
Ngân thật hất, là một bộ khó chịu:
– Từ từ, đi vệ sinh chút có phải đi ướt đâu mà nhanh được.
Ngân bắt đầu luồn tay ra sau để tháo dây trói. Ngân cầm chặt sợi dây thừng trong tay, cô đi tới người phụ nữ rồi vén mặt bão:
– Đi nào.
Người phụ nữ quay lưng định rời đi thì ngay lập tức, Ngân dùng sợi dây thừng trong tay thắt cổ lên mình. Người đàn bà không kịp hét lên đã bị cô cường mạnh vặn vào đầu ngất xỉu. Ngân không định giết người, cô nghĩ mình còn sống. Ngân nhìn Cheng đang ngó nghiêng nhìn. Trời quá tối, hẳn không thể thấy được những hành động nhanh gọn vứt vào đầu ngất xỉu.
Ngân bước đi, cô đã đặt lên đám lúa rắc. Ngân đã tự trói mình lại bằng dây thừng, tất nhiên là không chết. Cô hoảng hốt, bắt đầu chạy thật nhanh đến chỗ của Cheng.
– Anh Cheng, Cheng…
Cheng quay mặt nhìn cô.
– Có ai đâu
– Ngân cuồng cuồng giải thích –
Có ai đâu… chỉ ấy…
Đây không còn là một sự lựa chọn nữa, mà là một cuộc chiến. Đường nào cũng sắp dẫn đến cái chết cho nên cô phải thật cẩn trọng. (Ảnh minh họa)
Cheng chạy nhanh đến chỗ người phụ nữ đang nằm sống sót trên đất, nhìn quanh để phòng. Anh ta nói một câu tiếng Trung, một tay nắm chặt vào vai Ngân không cho cô chạy thoát. Ngân ôm chặt lấy Cheng, để khuỷu tay anh chạm vào bầu ngực đẫy đà của cô. Giọng cô trở nên mềm mại.
– Em sợ!
Cheng cứng ngắc trong giây phút, anh ta cũng phải nhận Ngân. Ngân vẫn giả vờ như không biết, cô ôm chặt Cheng hẳn.
– Họ sẽ giết chúng ta ư?
Mọi chuyện diễn ra như những gì cô nghĩ, Cheng kéo cô vào một nơi tối tăm và bắt đầu hôn thật chậm dãi. Hẳn là anh ta đã nhận thức rất lâu rồi. Ngân không hết, người được lại của phụ nữ đang đung đưa sau lưng kẹp chặt anh ta lại. Mặt cô như sóng nước nhìn anh.
Cheng như lạc vào một cơn mê, anh ta không còn biết gì nữa, nhanh chóng cưới quần một cách vội vã. Trong phút ấy, Ngân liền rút khẩu súng ẩn cấp được từ người phụ nữ kia và bắn vào đùi của Cheng.
Tiếng súng nổ ra như một tiếng hót cất lên, khiến Ngân sáng mắt nhìn vào bầu trời xanh.
dưới ánh sáng vàng của những đồ sáng bóng, dòng người đông đúc chợt dừng lại giữa chừng nghĩ nỏ.
Ngân trở nên một người trưởng thành, lấp lánh giữa một trời ánh sáng.
Người đứng từ trên xe bứt xuống, Ngân có thể nhận ra đó là một người đàn bà đang ngồi trong chiếc xe bột. Rất cao lớn. Không phải là Thục. Có thể là một tay võ vân nào đó.
Cheng giờ này đang gọi cho Thục. Nhưng Thục không thể được chỉ cho anh nghĩ trong tư để tìm ra thủ phạm.
– Không sao, bị bồn rượt theo dõi. Ông ta từ mặt Huy rồi.
– Từ mặt mà vẫn theo dõi cậu ta sao?
– Đúng vậy.
Thực ra là một con người luôn để cao cảnh giác, ngay cả con mình cũng vậy. Nhưng cô không lạ lắm gì nữa.
– Sao Huy lại biết cậu, và tại sao cậu lại biết để tôi?
Sự căng thẳng trong Ngân không khiến cô run sợ, đến một giới hạn nào đó của sự sợ hãi, con ngườI cô sẽ giải phóng và trở nên bắt cần. (Ảnh minh họa)
Hưng với vàn kéo tay cô vào xe, khi nhìn quanh rồi rời nhanh chóng. Đến khi ra khỏi con đường vắng vắng, băng qua một đài lộ sáng đèn, ngược vào trong thành phố thì Hưng mờ mịt vào và giải thích:
– Huy đã báo tôi đến cứu chỉ chị.
– Huy? Cậu ta sao rồi?
– Không sao, bị bọn ruồng theo dõi. Ông ta từ mặt Huy rồi.
– Từ mặt mà vẫn theo dõi cậu ta sao?
– Có vậy.
Thực ra là một con người luôn để cao cảnh giác, ngay cả con mình cũng vậy. Nhưng cô không lạ lắm gì nữa.
– Sao Huy lại biết cậu, và tại sao cậu lại biết để tôi?
Đâu còn là cánh chấm nét mà là bên đã hiểu lầm cách nhận diện không? Cô chưa sâu xa đến mức không hiểu, nhưng vẫn dận ké tiếp theo.
Đây có lẽ là cửa đợi của cuối cùng của Ngân, như một sự trả giá nếu cô muốn quay trở lại làm một người như đang dần nhận ra. Liệu có chấp nhận, hay cô sẽ tìm cách để trốn chạy?
Đón đọc phần cuối truyền dài kỳ: |