Sau gần 10 năm chung sống, tôi đã quyết định viết một lá thư cho chồng trong sự thất vọng và tổn thương sâu sắc.
Cuối cùng thì sau gần 10 năm chung sống, tôi đã tự mình ngồi viết đơn ly hôn, ký sẵn rồi đưa cho chồng trong sự thất vọng đến kinh ngạc của anh. Không chỉ anh bất ngờ mà chính tôi cũng đã không tin nổi mình có đủ can đảm để làm điều đó.
Gần 40 tuổi, tất cả những ai biết tôi đều nói rằng tôi quá hiền lành và tử tế. Tôi là người phụ nữ phấn đấu vì tư tưởng truyền thống. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nên nếp nghĩ từ nhỏ nào tôi cũng mang nặng suy nghĩ phụ nữ là phải hiền thục, đảm đang để làm điều tốt.
Bởi vậy, sau khi kết hôn với người đàn ông mình yêu được hơn 1 năm, tôi dành toàn bộ thời gian cho gia đình. Tôi lựa chọn một công việc lương không quá cao nhưng có nhiều thời gian để chăm lo cho tổ ấm của mình.
Tan sở tôi không bao giờ là cả quan xá hay đi chơi với bạn bè, lúc nào tôi cũng vội vàng với vàng về nhà chuẩn bị cho chồng, cho con. Ai cũng bảo chồng tôi thật tốt sớn.
Tôi lựa chọn một công việc lương không quá cao nhưng có nhiều thời gian để chăm lo cho tổ ấm của mình. (
3 năm sau khi cưới, tôi phát hiện ra chồng mình ngoại tình. Chồng tôi gặp kẻ về với một em sinh viên mới ra trường và làm cùng cơ quan anh. Biết chuyện, tôi cũng đành đau lòng. Nhưng với con người sống có ý thức như tôi, tôi tuyệt nhiên không dám nghĩ đến chuyện ly hôn.
Tôi sợ, sợ con mình khổ, sợ người đời chỉ trích, sợ bị mang tiếng xấu… Vậy là tôi im lặng, coi như muối như đĩa gia đình yên ấm. Chồng thấy tôi cam chịu vậy nên càng lấn tới.
Đến đây, sau nhiều lần tôi phát hiện ra chồng phản bội
Ngồi trước mặt tôi là một người phụ nữ sành điệu, với vẻ ngoài nhìn đã thấy có điểm gì đó khác biệt. Có vẻ như không chỉ toàn đi những bữa tiệc. Số tiền lên tới 500 triệu. Cô ta bảo muốn tôi ly hôn đi.
Chúng ta biết mình có lợi thế khi tranh đua của người khác như thế này nên muốn dùng số tiền này để bù đắp. Chúng ta còn nói rằng, nếu tôi không ngoan thì nên chấp nhận số tiền này, chị ly hôn, tôi vừa có tiền, lại còn được chia tài sản nuôi con…
Còn nếu không, sau này, chắc chắn chồng tôi cũng sẵn theo cô ta thôi, chỉ là sẵn lâu hơn, mà cô ta không muốn thế. Chồng tôi yêu thương tôi thật lòng và muốn có được anh dù biết anh hoàn toàn phải mù đen ông chung thủy gì.
Tôi trở về nhà với cái lý định nghì “bán chồng” ấy. Sau 3 đêm suy nghĩ, cuối cùng, tôi quyết định hiện định vùng này. Tôi sẽ cảm số tiền, viết đơn ly hôn và ra tòa ly dị anh. Tôi sẽ đòi hỏi những phần tài sản mình được hưởng và tập sống một cuộc đời tự lập, lo cho các con, không bị dính dấp, đau khổ bởi việc chồng phản bội mình.
Người đàn ông như thế, bây giờ còn đừng coi tôi là vợ. Anh ta không đủ để tôi phải nín thở thêm nữa.