Sau 10 năm chờ đợi, cuối cùng đôi vợ chồng ở Vĩnh Phúc cũng đã có được niềm hạnh phúc của riêng mình.
Những kỷ niệm đầy xúc động giữa cha và con, anh Ngô Văn Phong và chị Trần Thị Phương (xã Vân Xuân, huyện Vĩnh Tường, tỉnh Vĩnh Phúc) chưa bao giờ phai nhạt. Sau 10 năm, được nghe tiếng khóc chào đời của con yêu là niềm hạnh phúc vô bờ đối với họ.
Giờ phút này đây, chị Phương đã có thể thật sự nói với con mình:
“Con có tin rằng trên đời này có ‘phép màu’ không? ‘Phép màu’ thời gian và ‘phép màu’ của tình yêu thương, chính vì vậy mẹ luôn có niềm tin vào phép màu đó, để cuối cùng nhận được trái ngọt như ngày hôm nay”.
Tổ ấm hạnh phúc của gia đình anh chị. (Ảnh: Bình An)
Gần 10 năm sống trong dằn vặt vì không có con
Vợ chồng chị Phương kết hôn năm 2009. Một năm sau ngày bão hạnh phúc vẫn chưa thấy có tin vui, anh chị quyết định đến bệnh viện kiểm tra thì thấy anh bị biến chứng quai bị, làm ảnh hưởng đến khả năng có thai tự nhiên.
Kể từ ngày đó, anh chị chạy chữa tứ phương, uống thuốc đông, tây, nam đủ thứ. Hễ thấy ai mách ở đâu có bài thuốc hay, thì chị Phương lại tìm đến để xin thuốc với mong mỏi sớm đón được con.
Thế nhưng, một, hai, ba rồi bảy năm trôi qua, niềm vui mãi vẫn chưa gõ cửa. Không muốn để thời gian trôi qua vô ích, anh chị lặn lội từ quê xuống Hà Nội, qua hầu hết các bệnh viện lớn nhưng tất cả các đơn vị y tế đều trả lời rành rọt:
“Do ảnh hưởng của biến chứng bệnh lý trước đây nên rất khó có con”.
Vẫn nhớ như in cảm giác buồn chán và thất vọng khi nghe các kết luận ấy, chị Phương kể lại:
“Ngồi trên chiếc xe máy chờ đợi, mình khóc từ Hà Nội về tận nhà. Một số lần mà về tận nhà ông bà nội hỏi thăm phải trằn trọc lại và nói “kết quả chỉ kém hơn bình thường chất thôi”, tâm sự và khẳng định rằng mỗi lần mình rơi vào tình trạng trực trặc như vậy thì dường như trái tim như sụp đổ vì toàn những bệnh viện lớn mà còn không có kết quả gì thì làm sao?”
Chị nhớ như in cảm giác “con cái là lộc trời cho”, bây giờ ông trời chưa cho thì cũng chịu, anh chị gạt nước mắt quyết định miệt mài lao động, tự an ủi nhau
“Làm kinh tế đã còn con cái để sau vậy có gì mà chờ mong”
– chị Phương nói.
Vậy nhưng cuộc sống luôn có những thứ éo le xen kẽ. Kế hoạch làm kinh tế cùng dần qua đi, một năm, hai năm trôi qua, anh chị vẫn chưa thấy “lộc trời ban”. Bạn bè cùng trang lứa đều cũng bắt đầu có con cái. Nhìn cảnh tưởng ấy, hai vợ chồng lại nóng ruột tìm kiếm thuốc thang như tất cả vẫn chỉ là con số 0 tròn trĩnh với bao lời trách móc, dè bỉu của thiên hạ, của họ hàng hàng ròng
“Có gì chửa?”; “Tại ai, tại vợ hay tại chồng?; “Đừng xin con nuôi thì là vợ rồi”…
Em bé chính là thành quả của 10 năm nhẫn nại của anh chị. (Ảnh: NVCC)
Hai vợ chồng âm thầm dành dụm nhau đi khắp quê nhà để tránh điều tiết
Chịu không nổi những lời trách móc, trong đêm tối anh chị âm thầm dành dụm nhau đi làm ăn ở một tỉnh biên giới phía Bắc.
Ngày đó, 2 vợ chồng anh Phong, chị Phương đã lên tỉnh Hà Giang. Tại nơi này ở mấy năm nay, mặc dù ngày đêm lao động làm ăn cật lực nhưng anh chị vẫn không nguôi hy vọng lắm để có được con để làm sợi dây kết nối tình cảm giữa hai vợ chồng. Vừa lo làm ăn, vừa lo thêm nơi đầu có phương pháp chữa vô sinh hiếm muốn để chữa trị.
Tiền kiếm mãi cũng không đủ mà tuổi tác mỗi người mỗi năm thêm song anh chị vẫn lặn lội sang Hà Giang lần lượt để tìm bệnh viện tuyển đầu ở Hà Nội nguyên một năm trời (2016) để tìm giải pháp can thiệp đối với trường hợp “không có tinh trùng” nhưng kết quả “
chỉ hao tiền bạc, công sức
” mà không có một tín hiệu gì đáng mừng.
Chán chường và bất lực, anh chị buồn bã xuôi về quê nhà bỏ sức mong ước sinh ra được con.
Năm đó anh chị dành cả 365 ngày chỉ có chạy vạy ngược xuôi lo thuốc thang nhưng không ăn thua. Giữa lúc đang đi về vẫn lạc giữa dòng đời mây trời gạnh qua từ trang trại đổ mồ hôi có một cặp vợ chồng đang đối diện điều thiệt thòi giữa họ thì chị riêng suy nghĩ “con cái là lộc trời cho” cũng chưa cho thì cũng chịu, hai người gạt nước mắt về sống với nhau để chờ đợi những điều kỳ diệu, như một phép màu xuất hiện trong cuộc đời của mình.
Hạnh phúc vỡ òa sau 10 năm đợi mong con
Thế rồi hạnh phúc cũng ngọt ngào mỉm cười với anh chị khi kết quả bào tạo được 5 phôi với 7 trứng, bởi anh chị được từ vận nở nếu tạo được 5 phôi tỷ lệ thành công 80% nên hạnh phúc ngập tràn.
Vào một ngày giữa mùa hè, sức khỏe của chị Phương đảm bảo tốt để chuyển phôi. Do trải qua quá nhiều những biến cố và vật vã, chị như đang sống từng giây từng phút cơn đau khi nghe được những tin thai đã đậu thành thính tích và phát triển rất tốt. Mình hạnh phúc đến nỗi khóc từ viện về nhà. Và về nhà xa nên 2 vợ chồng xin thụ thai đến tuần 12 mời xuống viện kiểm tra lại. Hạnh phúc lại chồng chất khi tất cả các kết quả kiểm tra đều rất tốt và bác sĩ nói 80% là con trai.
Và cũng thể con lớn dần từ tuần 12 lớn dần lớn lên trong cơ thể mình, mặc dù 4 tháng đầu không ăn được gì chỉ truyền nước nhưng nghĩ đến con đang lớn lên trong cơ thể mình, mình hạnh phúc và có gần cạnh từ đó.
Người đàn ông tràn ngập trong hạnh phúc bên “giọt máu” của mình. (Ảnh: NVCC)
Ánh sáng như bừng lên trong đôi mắt anh Phong chị Phương, sau khi hết 20 ngày chờ kết quả, anh đủ điều kiện làm TTON. Những ngày đầu tiên tiến hành các bước chuẩn bị cho TTON với rất nhiều sức cảm và nội đau đớn về sau để được phụ nữ phụ nữ ấy phải gánh chịu, phụ nữ ấy phải gánh chịu này phải gánh chịu,
“Từ bề đến tì như rất nhiều được đấy. Nhưng mình không chỉ vào được hạnh phúc, mà cũng chỉ còn phải vất vả. Tất cả là để được chăm sóc con”
– chị Phương chia sẻ.
Để thực hiện TTON, chị Phương phải kiểm tra năng lượng liên tục, theo dõi sự phát triển của trứng để tiến hành chuyển trứng đúng lịch. Các bác sĩ đã thu được 21 quả trứng của người mẹ.
Về phía người mẹ thuận lợi bao nhiêu thì anh Phong trở nên bắt đầu đứng băn khoăn khi lấy tinh trùng 2 lần đều không được. Đến khi lấy được thì kết quả bảo tinh trùng quá kém không đủ tiêu chuẩn để làm TTON.
“Mỗi tháng như sắp đổ trên đầu 2 vợ chồng khi nghe bác sĩ bảo kĩ thuật tạo phôi nói “chất lượng tinh trùng kém làm chỉ còn cách thú lấy và quả trứng của mình kết hợp với tinh trùng xem có tạo được phôi không”. Chứ không dám mạo hiểm đến số trứng của vợ. Chỉ 2 ngày sau bão phôi lần, vợ chồng đợi thì lòng đi lặng lẽ sẽ có đứa con trong lòng mình”
, chị Phương nhủ lại.
Để có được con, anh chị đã phải cùng nhau đi qua những thử thách lớn. (Ảnh: NVCC)
Lo lắng chờ đợi kết quả xét nghiệm beta, sau 12 ngày đợi đợi đời nhìn cả thẻ kẻ chờ đợi kết quả. Cũng đến ngày chị đi đến BV kiểm tra lại, bác sĩ kết luận beta “21” là đã có thai nhưng quá thấp, bác sĩ yêu cầu 2 ngày sau xét nghiệm lại.
Anh chị lại tiếp tục hy vọng có thể thêm một phép màu hiện ra. Lần này thì ông trời không còn muốn thử thách sự kiên nhẫn của anh chị thêm nữa. Chỉ số xét nghiệm beta HCG là 162 HCG và sau 21 ngày chuyển phôi thai đã vào tổ an toàn.
Chị Phương không giấu nổi niềm hạnh phúc, liên chia sẻ:
“28 ngày sau chuyển phôi thì xuống viện khi nghe đứa bé đã đậu thành hình thành và phát triển rất tốt. Mình hạnh phúc đến nỗi khóc tủi thân từ viện về nhà. Và về nhà xa nên 2 vợ chồng sinh thủy đến tuần 12 mới xuống viện kiểm tra lại. Hạnh phúc lại ngập tràn khi tất cả các kết quả kiểm tra đều rất tốt và bác sĩ nói 80% là con trai. Và cứ thế con lớn dần từng tuần lớn dần lớn lên trong cơ thể mình, mặc dù 4 tháng đầu không ăn được gì chỉ truyền nước nhưng nghĩ đến con đang lớn lên trong cơ thể mình, mình hạnh phúc vỡ òa”.
Sau 10 năm miệt mài tìm con, giờ đây gia đình đã có tiếng cười trẻ thơ. (Ảnh: NVCC)
Nói về “thiện thần” của mình, chị Phương cho hay, đó là cầu bé rồng gần lí vì tới tuần thai thứ 40 vẫn chưa muốn chui ra. Cuối cùng bền bỉ cùng gia đình đã quyết định định đón con bằng phương pháp sinh mổ. Năm trên bàn mổ chị đã khóc rất nhiều khi bác sĩ gây mê trước khi mổ. Đó không phải là những giọt nước mắt mà là hạnh phúc khi sắp đón được con của một người mẹ đã chờ đợi suốt một thập kỷ.