Bài viết kể về hành trình làm mẹ đơn thân của chị Dung tại Nga với những khó khăn và nỗ lực nuôi dưỡng con gái.
Trong những tháng ngày mang thai đầy mặt mũi rối lúc sinh nở “đến thềm cửa tử”, chắc hẳn bà mẹ nào cũng mong muốn có được sự đồng viện từ người đàn ông “tay ấp má kề”. Vậy nhưng, cuộc sống không phải ai cũng được may mắn như vậy, đâu đấy vẫn có cảnh ngược lại phụ nữ phải lâm vào phòng đẻ mà không có chồng vì phần làm mẹ đơn thân.
Với chị Dung (25 tuổi, sống tại Moscow, Nga), đến bây giờ khi con gái đã hơn 2 tuổi, nhớ lại chị vẫn không dám đong đếm nổi mình đã rơi bao nhiêu nước mắt trong những tháng ngày một mình mang thai, sinh con nơi đất khách quê người.
Hai mẹ con chị Dung hiện đang sinh sống tại Nga.
Cô gái trẻ kiên cường thà làm mẹ đơn thân chỉ nhất quyết không bỏ con
Sinh sống và làm việc ở nước ngoài từ khi mới bước qua độ tuổi 20, chị Dung cũng có một mối tình đẹp như mơ với chàng trai đồng hương nổi tiếng ngọt ngào.
Sau 1 năm yêu nhau, chị Dung bất ngờ phát hiện mình đang mang thai 4 tháng. Như bao cô gái khác, chị hạnh phúc thông báo cho người yêu và muốn xây dựng gia đình.
Vậy nhưng điều chị không ngờ nhất đã xảy ra khi người yêu và gia đình không muốn làm đám cưới và mong chị bỏ đứa con đi.
Vừa bước qua độ tuổi 20 lại sống nơi đất khách nhưng chị Dung nhất định phải giữ con.
“Nghe những lời đồn mà mình chẳng thể nào chấp nhận nổi. Con mình đã được 4 tháng và đang lớn lên từng ngày, sao mình có thể làm điều vô tâm như vậy. Cuối cùng, mình lựa chọn cắt đứt liên lạc với người ấy. Một mình ở lại Nga vừa sinh và tiếp tục mang thai, làm mẹ đơn thân”, chị Dung chia sẻ.
Những ngày tháng mang bầu một mình, chị Dung sống trong nước mắt, đêm nào cũng khóc uất nghẹn. May mắn thay, em bé trong bụng như hiểu được nỗi khổ của mẹ nên rất ngoan ngoãn. Chị Dung mang bầu mà vẫn khỏe mạnh, đi lại làm việc đến tận ngày sinh con.
“Khi mang bầu mình bị ngã trong nhà một lần nhưng may mắn không sao. Điều ấy càng làm mình tin rằng việc con đến với mình trong cuộc đời này đã được an bài và mình càng cẩn thận giữ con hơn”
, chị Dung tâm sự.
Chị chưa bao giờ hối hận về quyết định giữ lại con.
Một mình ở nơi đất khách, tiếng khóc con còn gập gềnh đang đè nặng lên vai
Lúc gần sinh, chị Dung cũng đã ở Việt Nam nhưng cũng chỉ lận lưng một mình. Giữa bệnh viện lạnh lẽo, xung quanh là thứ tiếng không phải mẹ đẻ, nghe bập bõm câu “đưa cho đứa nhóc không”, chị rất nước mắt và càng thương con.
Hơn thế nữa, ca sinh của chị chẳng diễm ra như dự định. Chị kể lại: ”
Mình đau đẻ không lâu, đẻ xong rất suôn sẻ nhưng đẻ khi sinh xong thì điều không may lại đến với mình.
”
Lúc ấy mới đẻ xong, mình bị rạch đẻ đang nằm, nhìn sang bên cạnh thấy con không khóc. Bác sĩ lặp đi lặp lại để cấp cứu nhưng con vẫn không phản ứng gì. Lúc ấy mình cũng chỉ biết đau đớn, chỉ có nỗi đau tốt cùng về việc thương con. Mình bật khóc ngay trên bàn đẻ.
Mình trách ông trời sao không công bằng với mình, quá nhiều nỗi đau mà con vẫn phải chịu đựng
.
Bé Tú Linh, con gái chị Dung bị ngạt và phải cấp cứu 15 phút có thể cắt tiếng khóc chào đời.
May mắn thay, sau 15 phút thì em bé đã cất tiếng khóc chào đời. Vậy nhưng lúc này chị lại bị băng huyết và phải cấp cứu.
“Sau đó mình được chuyển sang phòng khâu còn con nằm bên cạnh thở oxy. Từng mũi kim đang khâu vào thân thể mình, đau lắm, nhưng nhìn con vẫn mình không còn gì đau đớn nữa. Khâu xong họ đẩy mình ra ngoài hành lang nằm chờ một lúc mình, con thì phải vào lồng kính.
Vì bệnh viện nằm cách phòng con khá xa nhưng cứ 10 phút mình lại phải dậy để sang nhìn con rồi về. Mà nhìn con rồi mình lại khóc, chỉ mong sao bác sĩ bé con lại bảo là không sao nhưng 2 ngày sau thì con nhận tin giữ hẳn, con phải chuyển sang viện nhi để điều trị vì bị nặng
“, chị tâm sự.
Chị Dung nằm viện 1 tuần, vẫn chỉ có một mình tự xoay sở. Trong lúc ấy, lòng chị còn như lửa đốt vì con phải chuyển sang viện nhi để điều trị.
Cuối cùng, chị Dung tự cảm thấy khám phá bản thân vì đã vượt qua bao khó khăn khi làm mẹ đơn thân.
Suốt 1 tháng ròng sau sinh, chị Dung đi đi lại lại từ nhà đến bệnh viện để thăm con. Trong khi những bà mẹ khác lo âu ăn gì, kiêng gì thì chị vẫn phải có điều kiện để làm những điều ấy. Thú thật chị mong mỗi nhất là con gái sẽ bình yên trở về.
Và rồi 1 tháng sau sống trong thập thể mừng trôi qua, con gái chị được ra viện về nhà. Với sự giúp đỡ đỡ của mẹ, chị cũng thì vẫn một mình chăm con, nuôi con nuôi nấng đạt khách. Sau hơn 2 năm, bé đã lớn lên ngoan ngoãn, khỏe mạnh như để đền đáp lại sự vất vả của mẹ.
“Đến bây giờ cuộc sống của hai mẹ con mình đã ổn định. Nhìn lại cả quãng trình mà mình đã trải qua, mình cảm thấy quyết định giữ con của mình là đúng và không bao giờ hối hận.”
Nếu ngày ấy mình bỏ con, đây mới là sai lầm và hối hận lớn nhất cuộc đời mình. Mình cũng tự khám phá và cảm nhận bản thân mình, vì đã có thể vượt qua những tháng ngày khó khăn ấy
, chị Dung chia sẻ.