Trong suốt 6 năm qua, tôi đã chứng kiến nhiều thay đổi trong cuộc sống của em trai mình, từ sự trưởng thành đến những khó khăn tâm lý.
Suốt 6 năm, mẹ không đi chợ sớm mà là chợ ngoài. Nhờ thế, vợ chồng tôi tiết kiệm được khoản tiền thuế nhờ việc và yên tâm làm việc.
Năm trước, em trai tôi làm ăn thua lỗ, nợ nần rất nhiều, ngồi nhà dưới quê của mẹ phải bán đi để cho em ấy trả nợ. Cứ mỗi lần trả xong nợ này thì em tôi lại nợ một khoản nợ mới. Lần nào em cũng bảo còn nợ mãi nợ này thì em tôi lại hết nợ.
Để có tiền trả nợ cho em trai, tôi đã giấu chồng lấy hết số tiền tiết kiệm 500 triệu của gia đình, vay thêm của anh em bạn bè tổng số tiền là 200 triệu. Thậm chí có lần tôi đã phải vay nặng lãi để trả nợ cho em.
Tin rằng em trai, tôi và mẹ cứ em ấy hết lần này đến lần khác. Nhưng rồi càng trả nợ lại càng phình to ra làm tôi bất lực không thể giúp đỡ em nữa. Mẹ thường em tôi rất nhiều và lo sợ em ấy xảy ra mệt mỏi, thì bà cũng không thể dửng dưng nữa.
Nhiều lần bà cầu xin tôi cố gắng xoay sở tiền để cho em trai trả nợ nhưng tôi không thể đánh đổi hạnh phúc gia đình vì em ấy mãi không được. Tôi sẽ cứ gánh nợ cho em thì chồng biết được sẽ đủ sức gì để ra khỏi nhà lúc nào không hay.
Lo sợ vì chồng em trai bỏ nhau, mẹ cầu xin tôi cảm động sắp đẻ để giúp đỡ em ấy lần cuối. Liên quan đến cảm động nhà, việc này thật sự nghiêm trọng, tôi không thể nghe lời mẹ giúp đỡ em được nữa. Trong lúc mẹ đang khóc lóc cầu xin tôi cứ em trai thì chồng tôi đi làm việc là lúc nào không hay và ở ngoài phòng nghe thấy tất cả.
Mẹ thường em tôi rất nhiều và lo sợ em ấy xảy ra mệt mỏi, thì bà cũng không thể dửng dưng nữa. (Ảnh minh họa)
Anh vợ cùng giữ gìn khi biết sự thật. Không thể giấu giếm gì được nữa, tôi đã định khai thật tất cả. Trong lúc nóng giận, chồng đưa mẹ con tôi ra khỏi nhà rồi anh bỏ ra ngoài và đi xuyên đêm.
Mẹ sợ quá, không muốn hạnh phúc của tôi bị tan nát, vội vàng dẫn dắt lý luận tôi đi và khuyên con gái ở lại, xin lỗi chồng. Bà bảo chồng tôi là người tốt, chắc chắn sẽ không đưa vợ ra khỏi nhà vì 700 triệu.
Hôm sau chồng trở về nhà, thấy mẹ vợ đi rồi, anh ấy không trách móc gì nữa mà dành dành vợ mắt một tuần rồi tình cảm vợ chồng thật cứng lại vào đầu lại vào đấy.
Khi gia đình vui vẻ trở lại, tôi khuyên chồng cãi đành anh bỏ nhà đi vì giữ tôi và mẹ, anh đã đi dạo đầu. Chồng trả lời:
“Anh điền nhà bạn thân ngồi nói chuyện suốt đêm. Cần anh cũng cảng từng rành vào cảnh nợ nần thật bại, được nhà vợ giúp đỡ nên ghi nhớ cả đi không quên. Bạn anh khen em là người chí gãi tốt, người con có hiếu và nhắc nhớ anh đôi xứ với em thật tốt.”
Cần anh cho rằng nếu anh mà có khó khăn, chắc chắn em sẽ không bao giờ bỏ rơi chồng, bởi em là người sống có nghĩa có tình.”
Nhờ những lời khuyên của bạn chồng mà gia đình tôi sống yên biển lặng sâu vững lên giúp đỡ em trai.
Chồng tôi cùng giữ gìn khi biết sự thật. (Ảnh minh họa)
Sau khi rời nhà tôi, mẹ đi làm giúp việc cho người ta để giúp đỡ em trai tôi. Suốt mấy tháng nay, tôi không dám nhắc về mẹ trước mặt chồng. Nhưng thỉnh thoảng, tôi vẫn gởi đi cái điền hay đưa thêm nổi bà làm.
Sáng hôm qua, tôi mở cổng thì thấy mẹ trong bộ dạng ốm yếu mệt mỏi đứng đực đứng đó. Tôi lo lắng hỏi thăm mẹ nổi tuần nay bị bệnh và nằm viện, không muốn làm phiền chủ nhà nên sau khi xuất viện bà đền tháng nhà tôi.
Sợ chồng nhìn thấy mẹ thì tôi khá khẩn trương đưa bà vào một góc rồi chốt lại bà và tôi bảo bà trốn vào một chỗ cách xa nhà tôi chứa.
Anh biết bà và ở nhà và nhắc vất vả làm. Anh bảo tháng vừa rồi đã biết được vợ mình đang làm, biết bà đang kiếm tiền trả nợ cho em trai nên không cần. Anh nói số tiền tôi đã trả nợ cho em trai coi như là trả công bà như nhiều năm trông con cho chúng tôi đi làm. Mọi người sẽ khép lại chuyện quá khứ, nhìn về tương lai. Hiện tại mẹ không còn chỗ ở thì đẻ ngay con gái sống và chúng tôi sẽ chăm sóc bà đến hết đời.
Những lời chồng nói làm tôi hạnh phúc vô cùng. Vậy là sau khi xảy qua biến cố, gia đình tôi hiểu nhau hơn và chồng không ghét bỏ mẹ vợ như tôi vẫn nghĩ.