Một câu chuyện đầy cảm xúc về hành trình xây dựng cuộc sống sau hôn nhân và những áp lực gia đình mà hai vợ chồng phải đối mặt.
Chúng tôi kết hôn ở tuổi 27, còn chồng thì 31. Nhờ sự giúp đỡ của hai bên gia đình, chúng tôi đã có thể nhanh chóng cùng nhau chung sống tại thành phố để thuận tiện hơn trong công việc. Chồng tôi là con một trong gia đình nên rất muốn có con để thúc đẩy sự nghiệp, thế nhưng tôi lại thoải mái không hề bị áp lực trong việc này.
Năm đầu tiên, vì chồng tôi đang làm nghiên cứu sinh còn tôi thì đang phần lớn ở nhà làm nội trợ nên cả hai quyết định sẽ sinh con trong năm tới. Dù rất mong có cháu nhưng một năm trôi qua, tôi vẫn chưa khi nào phải chịu áp lực từ phía nhà chồng.
Tất cả áp lực chỉ có đến từ gia đình tôi. Mẹ tôi lúc nào cũng gặp gỡ cùng một bài ca: “Mày mà không đẻ đi, mai này thằng T. nó đi theo con khác thì lại ngồi đầy ôm cãi trên phòng mà khóc”.
Thời gian trôi qua, chuyện học hành và sự nghiệp của hai vợ chồng cũng phần nào ổn, chúng tôi quyết định “thả” để có con. Một tháng, hai tháng trôi qua, dù tâm lý thoải mái nhưng tôi vẫn chưa có con. Đến lúc này, tôi thực sự thấy vô cùng áp lực.
Họ nói đủ mọi thứ, nào là sao không bầu rồi hằng cưới, nào là như 1 trong 2 bị vô sinh thì sao. (Ảnh minh họa)
Hàng xóm rồi anh em họ hàng, ai gặp vợ chồng tôi cũng hỏi về chuyện con cái. Nhiều người còn nói bâng quơ chuyển: “Sao chưa sinh hai vợ chồng còn bận kể hoạnh định làm ông nọ bà kia”. Chồng tôi khi ấy không nói gì, anh chỉ lẳng lặng quay đi nhưng tôi biết, trong lòng anh không vui chút nào.
Hơn ai hết, là một người vợ, tôi biết chồng mình phải chịu nhiều áp lực thế nào. Tuy bố mẹ chồng tôi khá dễ chịu, không ai cũng thắc mắc chuyện con cái nhưng họ hàng và bạn bè đã khiến anh áp lực rất nhiều. Họ nói đủ mọi thứ, nào là sao không bầu rồi hằng cưới, nào là như 1 trong 2 bị vô sinh thì sao.
Cảm thấy không thể để tình hình kéo dài thêm được lâu, tôi thuyết phục chồng đi khám. Tôi muốn biết rõ tình hình để có thể cùng nhau xác định hướng tiếp theo. Tôi không muốn việc này mà vợ chồng chỉ gây nhau hay nhìn nhau mà mặt nặng mày nhẹ.
Cảm thấy không thể để tình hình kéo dài thêm được lâu, tôi thuyết phục chồng đi khám. Tôi muốn biết rõ tình hình để có thể cùng nhau xác định hướng tiếp theo. Tôi không muốn việc này mà vợ chồng chỉ gây nhau hay nhìn nhau mà mặt nặng mày nhẹ.
Cầm kết quả khám trên tay, đọc như dòng chữ viết trên đấy mà nước mắt tôi cứ trào ra. Lâu nay tôi chỉ nghĩ đơn giản là 2 vợ chồng hiếm muộn chứ không hề nghĩ mình bị vô sinh. Bác sĩ ngồi trước mặt giải thích tình hình bằng thứ ngôn ngữ chuyên ngành mà tôi không thể nghe được chữ nào chỉ nghĩ đến chồng.
Tôi hôm đó, về nhà chúng tôi không nói với nhau lời nào. Hôm sau tôi đến công ty xin nghỉ một ngày rồi bắt xe về quê với mẹ. Tôi muốn chia sẻ nỗi đau này như nhưng lại không biết nói cùng ai.
Nhìn thấy tôi xuất hiện ở cửa nhà, bố mẹ tôi bắt ngờ lắm. Sau khi nghe được câu chuyện của tôi, mẹ chỉ im lặng hồi lâu rồi nói: “Nếu hai con còn thương nhau thì có thể xin con nuôi, còn không thì … mẹ nghĩ cho thằng T. một lời đi con ạ. Con là con của mẹ, nhưng nhà người ta chỉ có một mình con trai. Mẹ sợ …”.
Những điều mẹ nói đều là những điều quanh quẩn trong đầu tôi từ khi cảm thấy kết quả trên tay. Dù rất yêu chồng và tôi biết, anh cũng rất yêu tôi. Thế nhưng, ai sẽ chắc được rằng, trong vài năm nữa, chúng tôi có thể sống vui vẻ hạnh phúc với nhau khi chẳng thể có con?
Con là con của mẹ, nhưng nhà người ta chỉ có một mình con trai. Mẹ sợ …” (Ảnh minh họa)
Trở về từ quê ngoài, tôi hôm đó tôi đưa cho chồng lá đơn ly hôn đã ký sẵn. Tôi muốn ra đi khi sự việc còn chưa quá đau khổ. Tôi đã dự định sẽ xin chuyển công tác sang chi nhánh bên Nhật. Tôi muốn giữ lại những kỷ niệm đẹp nhất về cuộc hôn nhân này và mở cho anh một lối thoát.
Anh cảm lạ lùng mà không nói gì. Tôi biết anh còn thương tôi, nhưng còn trách nhiệm với gia đình nữa, hôn nhân đã phải chuyển chỉ của hai người. Tôi không trách anh mà chỉ lẳng lặng đi vào phòng đọc sách. Đến nơi, tôi đã ngồi xem lại tất cả những bức hình của hai vợ chồng suốt mấy năm bên nhau.
Về mỗi đêm gần sáng tôi mơ màng được nên không hề thức được chuyến đi đêm mà đè lắm canh dỗm chỉ có mẹ chồng được. Bà chỉ nói rất ngắn, bảo tôi đứng đi đầu mà bà sẽ ra bảy giờ. Tôi không hiểu lắm mục đích như những câu nói của mẹ chồng nhưng vẫn ở nhà chuẩn bị cẩn thận.
Ai ngờ, mẹ chồng tôi đã bắt chuyến xe sớm nhất để ra đây. Vừa bước vào nhà, bà hỏi luôn chồng tôi đà rồi nằm chật lất tay tôi. “Mẹ biết hết chuyện rồi. Con hãy bình tĩnh, mẹ hiểu cảm giác bây giờ của con. Còn thằng T., mẹ sẽ nói chuyện để nó hiểu. Hai đứa còn thương nhau, đừng về chuyến này mà thành ly tán”.
Nghe câu nói của mẹ chồng, tôi bắt khóc tu tu như một đứa trẻ. Tôi không bao giờ nghĩ được, lại có người mẹ chồng vun vén cho con trai khi biết con dâu không thể sinh con. Tôi thật sự từ tốn ra dấu, tôi nên để cho anh một lời thoát.
“Nhưng, con không thể sinh cho anh T. một đứa con, không thể cho bố mẹ một đứa cháu nội dõi tông đường. Con xin lỗi mẹ!”.
Thế rồi bà ôm tôi, cả hai mẹ con cùng khóc. Bây giờ tôi mới biết được mẹ chồng tôi đã cất giấu mấy chức năm nay. Hóa ra, mẹ chồng tôi cũng bị vô sinh và chồng tôi là đứa con hai ông bà đã quyết định xin về nuôi. Mẹ chồng tôi cũng từng muốn ly hôn nhưng bố chồng tôi là người đã ngăn lại.
Dù chưa biết chuyện của hai vợ chồng sẽ đi đến đâu, nhưng nghe được những lời này của mẹ chồng, tôi cảm thấy nhẹ lòng biết bao. Dẫu có mâu thuẫn thì phải có sự thấu hiểu, bảo vệ cho một tổ ấm cưu mang cho những người bên nhau.