Một câu chuyện tình yêu đầy cảm xúc và những giây phút đẹp đẽ nhưng cũng đầy đau khổ.
Mẹ anh dặn của thím thúc bạn tôi về ngay trong đêm với lời tuyên bố xanh rờn: “Nhà này có chất cứng không bao giờ chấp nhận loài đàn bà hung làm dâu con”.
Một tuần sau khi xảy ra sự việc, tôi vẫn không thể nào nguôi ngoai cảm giác đau khổ và nhức nhối khi thấy anh. Tôi không nghe điển thoại của anh, chẳng mấy chốc liền liên lạc. Thực ra, tôi không trách anh, vì anh chẳng có lỗi gì. Để xảy ra chuyện này là do tôi. Mặc dù mẹ anh có thái quá, nhưng nếu tôi biết suy nghĩ thấu đáo hơn, chắc chắn rằng đã không xảy ra cái việc tồi tệ này.
Tôi và anh quen nhau trên thành phố, khi hai đứa cùng tham gia câu lạc bộ như những người đứng hướng. Chuyện tình cảm của hai đứa cũng kéo dài được khoảng 2 năm rồi. Chúng tôi hứa hẹn với nhau, sau khi ra trường sẽ chính thức thông báo với gia đình hai bên để tính chuyện cưới xin. Và mọi thứ đã diễn ra đúng theo quy trình đó.
Chúng tôi hứa hẹn với nhau, sau khi ra trường sẽ chính thức thông báo với gia đình hai bên để tính chuyện cưới xin. (Ảnh minh họa)
Nhà tôi chỉ cách nhà anh khoảng 20km thôi… Trước đây, trong quá trình yêu nhau, tôi cũng có về thăm nhà anh 1,2 lần, nhưng là cùng với cả nhóm bạn. Nói chung, dù chưa chính thức thừa nhận nhưng hai bên cũng biết mối quan hệ của chúng tôi. Theo tôi cảm nhận, bố mẹ anh cũng không có gì phản đối… Có lẽ, hai bên cũng chỉ đợi chúng tôi giới thiệu mà thôi.
Cách đây 1 tuần, là thời điểm chúng tôi đã quyết định về thêm nhà nhau. Anh đã sang nhà tôi trước, xin phép bố mẹ tôi. Hôm đó diễn ra rất vui vẻ. Ngày hôm sau, tôi theo anh về nhà. Cuộc gặp gỡ đó cũng khá trơn tru và yên ổn. Chỉ có điều, ân xong bữa cơm tối, theo dự định, anh sẽ đưa tôi về, nhưng bất ngờ trời đổ cơn mưa, mưa chập chờn… Nhà tôi lại cách nhà anh hơn 20km, nên cuối cùng, mọi người bảo tôi ngủ lại một hôm, coi như đi chơi, sáng hôm sau về cùng được chứ mưa gió thì cũng khó khăn. Và tôi đồng ý.
Nhà anh khá nhỏ, chỉ có 2 phòng riêng mà thôi. Do bố anh mắc bệnh nên đêm nào bác gái cũng phải ở cùng, có gì cần giúp… Tôi cũng hơi ái ngại chuyện không biết phải ngủ ở đâu. Anh như thường lệ, tôi phòng của anh, còn anh ngủ ngoài phòng khách. Mẹ anh cũng đồng ý như vậy. Nhưng do hai đứa yêu nhau, thực ra trên thành phố cũng đã có sự gần gũi một cách thiết rồi, thế nên nửa đêm, khi anh đắp cửa đôi vào phòng nằm chung, tôi cũng bất ngờ vậy.
Về nhà trai ra mắt, chỉ vì ngủ lại, tôi đã phải đánh đổi bằng cả cuộc tình của mình (Ảnh minh họa)
Tôi nghe những lời mẹ anh nói xé lòng, tôi chỉ biết khóc khi đã quá đậm cho mối tình này. Bản thân tôi mối ghé đã quên đi những kỷ niệm trong suy nghĩ để rồi bị nói không ra gì (Ảnh minh họa)
Mặc dù anh đã cố gắng thuyết phục là lỗi tại anh nhưng mẹ anh không chấp nhận. Tôi bắt khóc lao ra khỏi nhà. Anh chạy theo, bắt một chiếc xe và đưa tôi về nhà an toàn. Đêm hôm đó, bố mẹ tôi hỏi làm sao phải về giữa đêm, tôi không còn lời nào để nói. Tôi cảm thấy quá xấu hổ, không còn mặt mũi nào để tiếp tục yêu anh thêm nữa. Quả thật rằng, tôi đã suy nghĩ đậm và rồi tự làm xấu mặt mình.
Tôi quyết định chia tay anh trong tiếc nuối.