Tuấn và Nhung đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống và tình yêu, khi Nhung trở thành mẹ và Tuấn phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn.
Tuần là đàn ông lẻ loi, lần Hà Nội lặp nghiệp rồi xây dựng gia đình. Nhưng, vợ Tuấn là người gốc Hà Thành, gia đình thuộc diện “cửa ăn cửa để”.
Từ khi Nhung có ý định kết hôn với Tuấn, bỗ mẹ Nhung đã kịch liệt phản đối vì nhà Tuấn không “môn đăng hậu đối”. Nhưng vì Nhung quyết yêu và đè nén với Tuấn nên cuối cùng ông bà cũng phải đành xuôi nhường con gái.
Sau khi kết hôn, vợ chồng Tuấn thuê một căn nhà nhỏ ở trung tâm thành phố để tiện đi lại làm. Nhiều lần, bỗ mẹ vợ đề cập đến chuyện muốn chuyển muộn vợ chồng Tuấn dẫn về sống chung với ông bà nhưng Tuấn kiên quyết không đồng ý. Anh không muốn mang tiền phải sống nhờ nhà vợ.
Từ ngày Nhung có bầu, Tuấn có vẻ chăm chỉ làm việc nhiều hơn, dành dụm tiền để sắm có thể mua được một căn nhà riêng cho hai vợ chồng. Thế nhưng, dự định của Tuấn chưa kịp thực hiện thì gia đình anh lại gặp biến cố. Mẹ anh phát hiện bị ung thư phổi, bệnh đang trong giai đoạn diễn biến nhanh.
Về nhà nghèo, các em còn đang đi học nên hầu như toàn bộ chi phí năm viện và điều trị bệnh của mẹ đều do vợ chồng Tuấn lo liệu.
Con rể âm thầm vì bị mẹ vợ rình lục ăn vào ngắn cả nhà. Ảnh minh họa
Mẹ vợ Tuấn vẫn là người coi trọng đồng tiền, biết chuyện, nhiều lần, bà nói bóng gió trước mặt Tuấn rằng: “Ung thư giai đoạn cuối thì liệu cũng không cúng được”; “Chỉ làm vậy ra đi thành thản, đừng tốn tiền đi điều trị hóa chất làm gì, tốn công vớ vẫn”… Nghe xong, Tuấn rất giận nhưng cũng đành nên âm thầm vì không muốn xảy ra bất cứ rắc rối nào vào thời điểm ấy.
Thế nhưng, bao cử gắng của gia đình Tuấn cuối cùng lại không đủ để đáp ứng. Mẹ Tuấn mất trước ngày Nhung sinh con vẫn vẹn nguyên đúng hai ngày. Bà “ra đi” khi chưa kịp nhìn mặt cháu nội.
Mẹ mất, vợ sinh con, Tuấn cứ đi đi về về mấy trăm cây số chạy việc gia đình. Nhung sinh mổ, phải nằm viện vài ngày, mọi việc đều do mẹ vợ Tuấn lo. Sau khi được xuất viện, bà đã thuê taxi đưa Nhung về thẳng nhà ngoại mà không cần hỏi ý kiến của Tuấn.
Ban đầu, ngay Tuấn đi làm, trước và tôi tranh thủ về thăm vợ ở nhà trọ ngắn. Về sau, vì muốn chồng không phải đi lại vất vả hai nơi và có nhiều thời gian bên vợ, Nhung khuyên Tuấn dẫn về sống chung với bỗ mẹ vợ trong thời gian Nhung ở cữ. Dù không muốn nhưng vì vợ con nên Tuấn đành chiều theo ý vợ.
Biết mẹ vợ trọng đồng tiền, mỗi tháng, Tuấn đều đưa bà 4 triệu tiền sinh hoạt nhưng nhiều lần, trước mặt bà con hờ hờ hàng, mẹ vợ Tuấn đều tự hào nói, bà “bao” vợ chồng Tuấn toàn bộ từ A đến Z. Điều đó làm Tuấn cảm thấy khó chịu như anh vẫn cẩn thận dành cho yên cựu ở nhà.
Mẹ vợ Tuấn vẫn không ưa anh từ trước, nay lại càng soi mói, bắt bẻ con rể. Bà can thiệp vào cuộc sống riêng tư của Tuấn một cách thái quá. Chỉ cần anh đi làm về muốn hẹn bí mật, bà đã lao vào tra khảo rồi khiến Tuấn không có trách nhiệm với gia đình.
Hầu như ngày nào bà cũng nhắc Tuấn phải tiêu xài hạn chế để dành tiền nuôi con; không nhất thiết phải chờ bữa, dành thời gian chăm vợ ở cữ. Thậm chí như cả việc kiêng cữ “chuyển vợ chồng” để giữ sức khỏe cho sản phụ sau sinh cũng bị bà lôi vào nội trong bữa ăn tối khiến Tuấn vô cùng ái ngại.
Có lần, nửa đêm, lục vợ chồng Tuấn đang “gần gũi” thì bị mẹ vợ xong vào với lý do “xem cháu ngoại đã ngủ chưa”. Lần khác, Tuấn chốt cửa phòng để tiện “hành sự” nhưng khi đang “dở trần” thì nghe tiếng gõ cửa của mẹ vợ, văng vẳng lý do “xem cháu ngoại thế nào”…
Liên tiếp bị mẹ vợ “phá” cũng khiến Tuấn sinh ra nản lòng mỗi khi gần gũi. Ban đầu, Tuấn cũng chỉ nghĩ nên giữ gìn tốt, quan tâm đến cháu ngoại mỗi đêm. Thế nhưng, một lần vô tình nghe cuộc trò chuyện của mẹ vợ bên nhà hàng xóm, anh mới nhận thấy được con người của bà.
Lần ấy, Tuấn mới lén lút định mua quà về cho vợ và con gái. Nghe mẹ nói bà bẹ con sang hàng xóm bữa tối, Tuấn đứng ngờ ngẩn rồi mắc ngủ khi nghe tên mình được nhắc nhở trong câu chuyện.
Mẹ vợ đi kể chuyện với hàng xóm khiến tôi phát điên. Ảnh minh họa
“Thằng Tuấn nhà bà trông to cao phong độ thế, vợ chồng nó không kiêng cữ ăn mấy mà bà lại có đứa cháu nữa”, lời bà hàng xóm nói vang ra cửa.
“Tôi cũng tính rồi, con Nhung mới sinh con, giờ mà chưa đẻ tiếp, chỉ khổ con gái mình thôi. Rồi thằng con rể lại bị bức bách bên ngoài. Nói cho bà biết, đừng lai dọn phát là tôi lao vào cảng ngay. Vợ chồng nó đang ở trong nhà tối, đợi nào tôi lại cho thằng con rể thích làm gì thì làm nhỉ”, lời mẹ vợ như đinh đóng cột.
Quay trở về nhà với nỗi âm ỉ thương vợ, Tuấn yêu cầu Nhung thu dọn hết đồ đạc để trở về nhà sống. Mẹ vợ Tuấn về thấy sự tình bất tiện phải hối lộ vợ chồng Tuấn ở lại thì nên cũng bưng bít lại quyết định của mình.
Mẹ vợ Tuấn thì thấy sự cần thiết gần gũi với chồng con này trở thành mối bận và lo lắng cho cuộc sống của vợ chồng Tuấn.