Một câu chuyện cảm động về tình cảm gia đình và những mất mát, hứa hẹn mang lại nhiều cảm xúc sâu lắng cho người đọc.
Làm dâu được nếm mùi, cũng là nếm mùi Thanh nhẫn nhịn mẹ chồng đủ đường để trở thành một nàng dâu hiện đại. Nhưng dù có khó khăn thế nào, cũng không thể vứt bỏ mẹ chồng. Không như những thế hệ trước, bà còn đang tâm chia cắt mẹ con Thanh khi nó vừa mới sinh ra, còn đối với bà thì đã bề nếp nhà và nuôi nấng, từ chối tính máu tục tự của Thanh dành cho nó chỉ vì một lời phán của thầy bói: Thanh mang họ sát con!
Đón đọc phần 1 truyện dài kỳ: |
Không khí trong xe đột nhiên trầm mặc hơn trước. Tôi và bác Thành như đang không dám thở mạnh. Mẹ của Ly là một người mà Thành kính trọng và yêu quý, bà đã giúp đỡ anh rất nhiều trong công việc cũng như cuộc sống, anh mang ơn của bà.
Lễ tang được tổ chức vào một ngày sau đó tại nhà tang lễ thành phố. Tôi cùng với Yến đến để viếng, thấy Thành cúi đầu cảm ơn, trông anh đầy buồn vỗ hạn, tôi cũng chỉ biết an ủi:
– Sinh từ là lẽ tự nhiên, mong anh bớt đau buồn.
Ly vừa khóc vừa liên tục nhắc nhở tôi, tôi biết là cô ta để ý. Tôi vẫn nhớ cái hóc môn cô dành cho tôi đẹp đến như thế nào. Nhưng giờ đây, trông cô như một bông hoa úa tàn. Tôi đếm bên quan tài, chắp tay cầm cái đầu thành khẩn. Bất giác nghe cô nói nhè nhẹ:
– Em sẽ buồn tha cho anh ấy.
– Sao cơ?
Ly nhắc lại:
– Em sẽ buồn tha cho anh ấy và mẹ. Mẹ em đã biết tất cả rồi.
Tôi đau lòng thay cho Ly, nhưng chỉ biết im lặng rồi đi. Bao nhiêu năm qua, chỉ vì một sự kiêu hãnh mà cô ấy đã giữ lấy cuộc hôn nhân không thuộc về mình. Tình đi tình lại, tôi thấy Ly cũng giống như mình vậy. Có ràng buộc, nhưng cũng vẫn để tình cảm chi phối.
Không biết sau này Ly sẽ sống như thế nào, cô ấy có tiền, nhưng bất hạnh. Trên đời này, tiền bạc có thể khiến con người ta vui, nhưng không giải quyết được chuyện hạnh phúc và có thể làm người ta trở nên nghiêng ngả.
– Máy tính đang định làm gì tiếp theo?
– Yến nhìn tôi hỏi.
Hoá ra anh vẫn là người nhạy cảm, dù không còn yêu Ly nữa. (Ảnh minh họa)
Tôi lảng người đi, vẫn chưa hết âm ảnh bữa tiệc cưới mà Thành trong lễ tang. Hoá ra anh vẫn là người nhạy cảm, dù không còn yêu Ly nữa. Anh là người không dễ để hiểu, nhưng tôi biết về mặt tình cảm anh rất rõ ràng. Anh yêu ai sẽ yêu thật lòng, tốt với ai cũng sẽ tốt thật lòng, không vì lợi ích. Dù bao nhiêu người nói cuộc hôn nhân của anh là một cuộc hôn nhân thượng sách mọi, nhưng chính Thành cũng đã nói khi yêu tôi rằng anh từ yêu Ly. Cho đến khi cô ấy đã đợi anh chỉ vì không sinh được con.
Và ngày sau, tôi mới gọi điện hỏi thăm Thành. Giọng anh rất bình thường, dù tôi biết không phải như vậy.
– Thưa thí cưới, tôi sẽ nhanh thôi.
– Thành bảo –
Nếu em cho anh cơ hội…
– Đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Hãy cứ để thời gian quyết định thôi.
Không phải là tôi không muốn cho anh cơ hội, nhưng nhiều chuyện xảy ra quá, tình cảm của tôi bị xáo trộn không ít. Tôi muốn có thời gian để suy nghĩ lại mọi chuyện.
Hôm ấy tôi làm thay một bác gái để bác về quê chơi với tôi, khoảng mười giờ mời về đến nhà, tôi thấy Việt đang say xỉn ngồi ngoài cửa. Anh lao đến ôm chặt lấy chân tôi khiến tôi hết hồn. Anh ta lại định giở trò gì nữa đây?
– Thành, anh biết anh sai rồi, anh xin lỗi, về lại bên anh đi.
– Anh làm cái gì vậy, buồn tôi ra! –
Tôi hét lên.
Việt càng ôm chặt hơn,
– Anh sai rồi. Anh sẽ không bao giờ đánh em, không tách con ra khỏi em nữa. Mặc kệ ai nói gì, anh sẽ gặt mẹ ra để nghe lời em. Thanh đi, hãy quay về bên anh.
– Anh có biết mình đang nói gì không hả Việt?
Việt gặt đầu lia lịa:
– Có chứ! Anh chỉ tình táo mà.
– Thôi muốn rồi, anh đừng làm phiền tôi nữa. Để tôi gọi xe cho anh về.
– Không, nếu em không đồng ý quay lại, anh sẽ chết cho em xem. Thiếu em anh không sống được.
– Vậy thì anh chết đi.
Việt không ngờ tôi lại nói một câu tuyệt tình đến vậy, anh ta từ từ buông tay tôi ra rồi loạng choạng cho dưới. Việt chỉn lỗi áo, đồng tác chậm chạp như đang toàn tính điều gì. Bất ngờ, Việt đẩy tôi vào góc tường, khoá lấy mồi đừng chạy của tôi. Anh ép tôi ra đến gần tới nơi, lửa trái tim tôi nóng lên:
– Tôi đã nói là chưa xong đây mà, tôi sẽ khiển cô đau khổ.
Vừa nói xong thì Việt đã bị ai đó kéo ra và hét về một phía. Anh ta ngã dúi dụi vào tường. Tôi vừa khóc vì sợ hãi, vừa đau đớn đằng sau ấy là những cái ám hại, mà có thể đó chính là người tôi đắm đuối từ thuở ấy. Đó là quyền lực của người ta, vì tôi cảm ơn người tôi từng ở trên mà chưa biết.
Bất ngờ, Việt đẩy tôi vào góc tường, khoá lấy mồi đừng chạy của tôi. Anh ấy ép tôi ra đến gần tới nơi, lửa trái tim tôi nóng lên. (Ảnh minh họa)
Tại sao Việt lại ra nông nỗi này? Là vì hội hận sao? Tôi không nghĩ anh ta lại hội hận nhanh như vậy không được. Chắc phải có chuyện gì đó xảy ra.
– Đừng có không phải của Việt.
– Thành kể.
Tôi bàng hoàng:
– Sao lại không phải?
– Có ta ngự với biết bao đàn ông, hôm vừa rồi Việt đã đén tận công ty đành ghen. Anh tưởng em nghe vụ đổ rồi.
Tôi có nghe loáng thoáng một vài vụ đạn ghen trong công ty, nhưng không ngờ đổ lại lại là của chồng mình. Thật dại một cái, sao mà chuyện lại đến đây được? Như vậy anh ta đã mất gần như tất cả sao?
– Em đang thương hại anh ta đây à?
Tôi lắc đầu, tôi không biết nữa, nhưng những gì Thành nói khiến tôi thấy buồn nhiều hơn là vui vẻ. Tôi từng nghĩ tôi đang mạo hiểm ngữ không chờ điều đón, nhưng hôm nay thấy Việt như vậy, tôi chỉ thấy đà thương hại.
Thành vuốt tóc tôi, tôi không để ý điều đó. Tôi nghĩ mình đang đi đến đâu, nhưng lại không thể nhớ điều gì đà, và dần dần bỗng thấy mình như một thứ lỗi tráo trở mà cuộc đời dành cho.
Tôi biết nói một phần nào cho thành được mà. Tôi như vẫn hồi hộp, nhưng mượt người hơn cho chuyến đi.
Việt đã thất bại trong cuộc hôn nhân, anh không còn gì cả, không tiền bạc, không vợ con, liệu anh có thể buông tha cho Thanh, hay tiếp tục để lại làm phiền cô? Trong khi đó, Thành cũng muốn quay lại với cô. Anh làm tất cả mọi việc là vì cô. Trái tim Thanh sẽ dành cho ai?
Đón đọc phần cuối truyện dài kỳ: |