Làm Dâu Địa Ngục: Phần 8 – Cuộc Chiến Sinh Tồn

Spread the love

Khám phá những cảm xúc mãnh liệt trong đời sống gia đình qua cuộc chiến giành giật tình yêu và sự quan tâm.

Làm dâu được nếm nếm, cũng là nếm nếm Thanh nhàn nhịn mẹ chồng đủ đương để trở thành một nàng dâu hiền thảo. Nhưng dù cố gắng làm mọi cách, cũng không thể vứt đi mẹ chồng. Không như những thế, bà còn đang tâm chia cắt mẹ con Thanh khi nó vừa mới sinh ra, còn đỡ hơn bà đã bị nó về nhà và nuôi nấng, từ chối tình máu tử của Thanh dành cho nó chỉ vì một lý do phi lý: Thanh mang họ sát con!

Khi mẫu thuẫn này chưa được giải quyết thì mẫu thuẫn khác lại xảy đến, Thanh được bác sĩ chân đoán không thể có con. Mọi hy vọng làm mẹ của cô bị chặn đứng. Thanh phải quay sang đấu tranh với mẹ chồng để giành con lại từ chất một.

Đón đọc phần 1 truyện dài kỳ:

Làm dâu nơi địa ngục

bắt đầu từ 19h00 ngày 4/7 tại mục

Eva Yêu

.

Việt lén lén nhìn xuống tối như nhìn một món đồ mà anh sở hữu. Anh nói đầy cao ngạo:


– Đây là hình phát của cô. Đêm nay suy nghĩ về những điều mình làm đi.


– Hình phát? Anh đang sử dụng bảo lực với tôi đây.


– Sử dụng bảo lực với một kẻ không biết điều, đặc biệt có gì là sai? Cô cần phải ăn năn hơn lợi. Bảy lạu nay tôi đã dùng tủng cho cô quá rồi.

Tôi cố gắng giãy giụa để thoát khỏi anh ta, nhưng không được. Cuối cùng thì Việt vẫn ghi răng mình đứng, gia đình anh đứng. Vừa sợ lại vừa đau đớn, tôi cảm thấy bông tối như đang bao trùm lấy mình. Bất cứ người nào ở trong hoàn cảnh của tôi đều sẽ giống như vậy. Tôi nằm nhắm mắt trên nhà, và nhận về những tháng ngày mà tôi và Việt còn chưa cưới. Anh ta nâng niu tôi như thế nào. Tôi là đứa cả tin, lại chỉ chịu một nỗi đau về cuộc tình trước, lục đỗ tôi chỉ nghĩ đơn giản là Việt tốt. Mình có thể lấy anh ta được.

Những người ta nói rất đúng, hơn nhấn là một tâm gương phản chiếu sự thật về người mà mình yêu. Mỗi lặp mặt nảy, mỗi hình mẫu lý tưởng về người đó sắp đổ, để lộ ra một con người độc đoán, gia trưởng và vụ phít cũng là lúc mà tôi nhận ra đã quá muộn rồi. Tôi không có quyền gì trong gia đình này cả.

Luôn mới yêu, gặp bồ mẹ của Việt hồng cũng giống như bồ mẹ tôi vậy. Hỏa ra quý mến tôi. Rồi chưa về là làm dâu một câu con, hai câu mẹ, ba câu bồ. Tôi nghĩ có lẽ hồn hạc mảnh thân thực mĩ. Nhưng đến ngày cưới thì mẹ chồng tôi lại hiện nguyên hình là một người đàng bà ích kỷ, keo kiệt và tròng nam khinh nữ.

Những đến ngày cưới hành hôn hơn lệ, mẹ chồng tôi tầm mời hiện nguyên hình là một người đàng bà ích kỷ, keo kiệt và tròng nam khinh nữ. (Ảnh minh họa)

Ngay cả bồ mẹ ruột của tôi cũng bị hổng lỗ. Luật nào cũng bền hổng chập chập. Mẹ chồng tôi gọi đến phần nàn lại hết lãi xin lỗi dù chẳng phải lỗi của hộ. Tôi được nuôi dạy tư bé, biết điẻu, biết nhẫn nhịn, nhưng về gia đình này lại bị gọi là đỉ địềm, là loại không được bồ mẹ nuôi dạy. Thử nói mà xem, có ai không tử lòng khi ở trong hoàn cảnh này?

Mỗi thứ xung quanh tôi bắt đầu trở thành yên lặng, Việt đã ra ngoài ghẻ ngũ. Tôi ở trong tình trạng bị trói chặt, người mệt lả, một bên mặt vẫn rất vững chãi mảnh của chồng. Tất cả như thế để tôi hy vọng vào lũ nọ chỉ là Khoai. Tôi cố sống cho nó, cô giữ lấy gia đình này cho nó. Còn lại, tôi giành như biết bao người phụ nữ

Đến tận sáng sớm, khi tôi tính dậy và muốn đi về sinh, gọi khẩn cốt không thấy Việt đâu. Tôi làm tất cả mọi cách để lết ra bên ngoài thì phát hiện ra, anh đã không còn ở nhà nữa. Anh đã đi vào lũ nào? Tại sao không có ích trói cho tôi? Tôi cứ hỏi mãi như vậy trong tức giận, nhưng lại chẳng làm được gì.

Đứng vào nhà về sinh, tôi không làm cách nào cởi quần mình ra được. Cuối cùng là tỉu ngay ra quần. Nhức nhức, kinh tởm, tôi chỉ biết khóc và gào lên như thế. Anh ta bị điên rồi, anh ta là một thằng điên khi trói việc mình như thế này. Từ lâu tôi đã sống như một vật sở hữu. Người ta nhìn và vẫy vẫy tôi thật may mắn khi được về gia đình này. Nhìn đi, như thế này mà gọi là may mắn?

Anh ta muốn vứt bỏ tôi chết trong nhà. Cuối cùng, tôi bỗng đến gian bể trong cái mũi cả của nước tiểu, bẩn mổi với lấy con dao và tự giải cứu cho mình. Toàn bộ quá trình đó nói thì nhanh nhưng tôi phải làm trong một tiềng, toát mồ hôi hột.

Xong xuôi, tôi gọi đến ngay cho bồ mẹ khóc lóc, kể khổ. Mẹ tôi hốt hoảng bảo:


– Chết, con có sao không?

Tôi được thế vị ồ ra, đáp:


– Mẹ ơi, con không sống nổi nữa. Con như vậy nuôi của họ. Con thấy nhục nhã, mẹ hiểu không? Con thấy nhục nhã.

Tôi nghe thấy giọng của bồ bên ngoài giận dữ:


– Dám làm như thế với con nhà này, tôi không bỏ qua chuyện này đâu.

Cuối cùng thì cũng còn bồ hiển cho nỗi đau khổ của tôi.

Như mẹ lại thở dài, nói giọng xuôi thuần:


– Vợ chồng có gì động cờ của bảo nhau, đừng làm ầm mỗ chuyện lén ngươi ta cướp nhau cho.


– Cướp? Mẹ lạ nào cũng chỉ sợ ngươi ta cướp con. Còn con thì sao? Mình phải sống mà nhìn mặt người khác mãi sao?



À, mẹ nói như vậy? Con tướng tiền đó là mẹ cầm?

Mẹ tôi thở hắt, hình như đang quay sang để nó nói chuyện với bồ tôi:


– Ông thầy chưa? Tôi đang thôi sửa nhà đàng. Nó không nói gì với con Thanh, nhà nó ăn chia hết với nhau rồi.

Bồ tôi tức giận, quát:


– Đã cúp giờ rồi. Để đây, mai tôi lên nói chuyện rõ ràng với hắn.

Từ lâu tôi đã sống như một vật sở hữu. Người ta nhìn và vẫy vẫy tôi thật may mắn khi được về gia đình này. (Ảnh minh họa)

Tiền cướp của nhà gã gái, bồ mẹ tôi đã đưa cho Việt theo lời cũa mẹ chồng về nghĩa hai vợ chồng sắp dồn dành để mua nội thất, hoặc lo cho Việt đi học Tiến sớm. Nhưng… vẫn đấy chính là tôi không hề biết chuyện này. Đã năm năm trôi qua, chúng tôi bị che mặt và sống trong sự ngu muội với nhau. Bồ mẹ tôi vì tin tưởng cũng không hề nói gì với tôi cả.

Cả gia đình tôi như mấy con cú ngu ngốc, cứ sống trong sự lựa dối, để người khác đặt mũi mà vẫn vui vẻ cung phụng.

Giảm mấy xuống, tôi đừng yên một lúc, đây là chuyện quái gì? Cuộc sống này rõ ràng đang muốn trêu ngươi tôi.

Nhưng tôi phải sống, phải bấm trử ở cái gia đình này để chiến đấu chứ không phải là hưởng hạnh phúc nữa. Họ đã cúp quá nhiều của tôi, cứ cúp cả thanh xuân, cả tiền bạc, cả con cái… Nếu tôi cứ nhận nhiệm vụ với họ, họ sẽ nghĩ tôi chỉ là một con ngố để họ cười hả hệ!

Lấy quần áo đi tắm rồi ra khỏi nhà, tôi gọi điện cho Yến, chỉ nói ngắn gọn với nó rằng:


– Mày có nhất đầu nào bảo là tao sống không?

Từ bên kia, Yến đáp:


– Ừ, sao?


– Tao tìm được rồi. Mày đi với tao nhé.

Một chiếc xe đợi lái ngay chờ tôi đứng, cứa kính đứng đợi trước tôi. Tôi thấy Thành mỉm cười với mình:


– Ngang qua thấy em đang đợi xe, lên đi, anh sẽ cho em quá gian.

Đây không giống như một lời nói vu vơ, rõ ràng là một câu mẹ mình lạnh. Tôi ngẩng mày, nhìn quanh. Lúc đó trong đầu tôi đã lần lượt qua ánh mắt của Việt khi nhìn xuống tôi đang bị trói. Tôi hít một hơi thật sâu, đi vòng qua bên kia, mở cửa và ngồi vào xe của Thành.

Với sự tức giận thì bị đòi xử như một kẻ tội tội cự tội kéo dãnh của chúng tôi, cô đã quyết định đi cùng Thành dù trong lòng cũng chẳng yên lòng gì anh ta. Liệu đây có phải là ngồi nở cho một cuộc ngoạn tình của người phụ nữ này?

Đón độc phần 9 truyện dài kỳ:

Làm dâu chọn địa ngục

và vào 19h00 ngày 12/7 tại mục

Eva Yêu.

Back To Top