Làm Dâu Địa Ngục – Phần 5: Cuộc Chiến Tìm Kiếm Hạnh Phúc

Spread the love

Bài viết nói về hành trình làm dâu của Thanh, cùng những khó khăn trong việc giữ gìn mối quan hệ và cuộc sống gia đình đầy thử thách.

Làm dâu được nắm nắm, cũng là nắm nắm Thanh nhẫn nhịn mẹ chồng đủ đường để trở thành một nàng dâu hiện đại. Nhưng dù có cố gắng bao nhiêu, cũng không thể vừa ý mẹ chồng. Không như những thế hệ trước, bà còn đang tâm chia cách mẹ con Thanh khi nó vừa mới sinh ra, còn đỡ hơn bà đã bề nếm nó về nhà và nuôi nấng, từ chối tình mẹ tử của Thanh dành cho nó chỉ vì một lời phán của thầy bói: Thanh mang hoạn sát con!

Khi màu thuẫn này chưa được giải quyết thì màu thuẫn khác lại xảy đến, Thanh được bác sĩ chẩn đoán không thể có con. Mọi hy vọng làm mẹ của cô bị chặn đứng. Thanh phải quay sang đấu tranh với mẹ chồng để giành con lại từ chất độc mực.

Đón đọc phần 1 truyện dài kỳ:

Làm dâu nổi đình đám

bắt đầu từ 19h00 ngày 4/7 tại mục

Eva Yêu.

Nỗi oan gia càng hồi quái, vì tôi và anh không phải người nhìn mặt nhau thì không sống nổi với nhau. Sống trong cùng một thành phố, lại cùng quận, gặp nhau vài lần là không tránh khỏi. Chỉ là gần ba năm nay, tôi không gặp anh nữa. Chẳng hiểu sao từ cái hầm gặp ở siêu thị đến giờ lại đụng mặt nhiều như vậy.

Tôi gắt đầu cự với anh rồi tỏ ra lạnh nhạt. Chỉ có Yến mới biết được là trong lòng tôi để tâm. Cô ta thi thoảng lại bắt cừu khi khiến tôi đỡ bức.

Thành thì khác, anh ta nhìn tôi từ đầu cho đến lúc tôi đi khỏi mới thôi. Ánh mắt ấy khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Việc anh nhìn công khai như vậy chứng tỏ điều gì? Vẫn còn tình cảm với tôi sao? Như chuyện đó đã xảy ra cách đây lâu lắm mà.

Tôi và Yến đứng ký một lớp vào buổi chiều tối, để lén gặp gỡ Thành. Đó là cách tốt nhất để tôi không rời vào hoàn cảnh khó xử.

Yến bảo:


– Sao phải sợ ông ấy, mày có chồng rồi thì cứ mặc kệ thời.

Tôi không dám lặp lại. Gặp người chỉ thì thường khó nói. Mình mặc kệ như người ta có mặc kệ được hay không lại là một chuyện khác. Cuộc sống của tôi giờ đây cũng khá là khó khăn rồi, tôi không muốn có thêm bất kỳ điều gì trước đây nữa.

Những người tình không bằng trời tình, khi tôi đứng ký lớp chiều tối, Thành lại có tình chuyện buổi tập khiến tôi dẫu đầu. Dù tôi có làm mới cách né tránh cũng không thoát khỏi anh ta. Tôi thấy hơi khó hiểu, đích nói chuyện như vậy làm lạ tồi vẫn còn vương vẫn.

Cứ dùng dùng mãi cho đến khi tuần đầu tiên kết thúc, tôi bảo với Yến rằng:


– Mày gọi ông Thành ra giúp tao được không?


– Sao phải là tao gọi?


– Tao ra e là không tiềnt. Mày lựa lời hỏi ông ấy xem sao phải chuyển ca hát cùng với tao làm gì?

Gặp người chỉ thì thường khó nói. Mình mặc kệ như người ta có mặc kệ được hay không lại là một chuyện khác. (Ảnh minh họa)

Chúng tôi đã đụng mặt qua Thành, anh đang nghĩ điển thoải nên không dễ đủ ý đến ảnh nhận của chúng tôi. Yến cứ:


– Mày có chồng, anh ta có việc. Cứ ra mà nói chuyện như những người bạn thôi.


– Làm ăn giúp tao đi, không thì tao sẽ phải nghĩ học mất.

Yến thật dài, cuối cùng cũng phải chấp thuận lời khẩn cầu của tôi.

Cô ta “thiết kế” cho chúng tôi một buổi nói chuyện dưới tầng hầm gửi xe. Nhưng tôi đợi mãi vẫn chẳng thấy anh xuống. Hóa ra anh ta đã về từ lúc nào. Cái kiểu này vừa lạ, tôi không biết từ bao giờ. Còn không tôi cũng không nén cần gõ rầm rần với anh làm gì. Càng rầm rò thì mới chuyện sẽ càng thêm phức tạp. Cái gì cho qua được thì thôi.

Buổi tối, tôi mua đồ về nếu cảm thấy đã thấy Việt đứng trong bếp bận nhuền. Bao nhiêu mất mỏi và buồn phiền dù đi trong phật chắn. Tôi bướng thất nhượng đến rồi ôm anh từ phía sau. Tôi không biết phải nói gì hơn cả.

Tôi yêu người đàn ông này, nếu không phải vì mẹ anh thì cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ tràn đầy. Việt quay ngược lại, mịn như gà mán xanh:


– Cần thận không ám mùi hành mỡ vào bẫy giờ.

Tôi càng ôm chặt anh hơn:


– Mặc kệ!

Anh cưới vì đi điều đích, bão:


– Anh xin lỗi vì hôm qua đã nặng lời với em. Cũng tại tình thương thường thói không thuần lợi cho làm.


– Vâng, em hiểu mà. Chúng ta đừng chịu áp lực.

Việc đặt đuôi lại đổ xuống, nhìn tôi thật lâu và bảo:


– Để cho Khoai lớn thêm thì anh sẽ giúp em đưa nó về, đưa được không?


– Anh không sợ em sẽ hại con sao?

Khó mà đứng Việt hại biến đổi, anh hiểu tôi đang nói về điều gì.


– Đó cũng chỉ là lời nói trong lúc say thôi. Em đứng để tâm.

Tôi cứ đầu xu hướng đứng. Đàn ông ông này chỉ cần mịn mịn một tí là đã đủ. Nếu lừa đã chạy quá to, bạn càng góp thêm lừa thì đích đã nóng chạy rồng khiẻn tất cả biến thành tro bụi.

Hai vợ chồng trước giờ không đặt ra một tiêu chuẩn nào cho nhau, chúng tôi sống bên nhau mà ít khi phải thấy khó chịu vì cách sống của đối phương khác mình. Thi thoảng Việt vẫn bảo tôi nên ra ngoài chơi, anh sẽ đưa cho tôi tiền. Nhưng tôi không muốn. Từ lúc sinh nở xong, tôi rất dễ buồn và nhạy cảm với những nơi chôn giấu người mình yêu thương. Bác sĩ nói tôi bị trầm cảm sau sinh, nhưng mà triệu chứng trầm cảm này đã kéo dài được gần ba năm qua rồi.

Việc mua cho tôi một cái đầu nghe băng đường, anh nói cũng không nén tiếp cận máy tính đi điện thoại nhiều. Ở nhà đọc sách nghe nhạc sẽ tốt hơn. Dân trí thực như anh rất đệ tâm đến mọi chuyện bồi dưỡng tâm hồn. Nhưng đổ cũng là một cái khác biệt giữa chúng tôi. Và anh coi đó là một điểm hơi tôi. Lúc nào anh cũng coi tôi là một kẻ kém cỏi trong mỗi cuộc tranh luận.

Giả dụ như việc sau khi nhắn cảm xong, chúng tôi nói về chuyện có con lần nữa. Tôi bảo có nên đi khám hay không thì anh gạt đi. Anh đưa ra rất nhiều những bằng chứng về thực phẩm, tập trung sinh hoạt của hai vợ chồng và lần sinh con đầu tiên cũng chỉ là do thời điểm chưa đủ.

Tôi cũng không muốn tranh luận, chỉ lẳng sang việc khác. Nhưng việc khác mà chúng tôi nói đến lại là về Khoai.

Tôi bảo:


– Khoai đã đến tuổi đi nhà trẻ, anh nói mẹ tìm cho con một nhà trẻ tốt tốt. Từ cũng đủ được. Tiền bạc không thành vấn đề để đầu.

Việc khó chịu quay sang đạp:


– Thế ý em đang nghĩ mẹ kết hợp với cháu của mẹ làm hả?

Tôi hoàn toàn không có ý định đó. Anh nói tiếp:


– Với lại mẹ bảo đưa đi đấy nhé, cho nó đi chơi thỏa tiện một chút. Đi bày giờ chỉ tốt cho nó được nghe cũng cần.


– Không cần, một mình mày là đủ. Mình thì cho nó đi trước một chút. Cứ cho nó khám phá thí đừng xô.

Trong mỗi cuộc tranh luận, anh luôn muốn là người thắng. Tôi thì không quan trọng lắm chuyện đó, nên khi cảm thấy nó sắp bị đưa lên, tôi đều im lặng. Song, tôi không nhận nhận. Tôi cảm thấy thật mệt mỏi ở đấy đến đầu thì đấy đến đầu. Việc đi làm cả ngày, làm sao quán xuyến hết được mọi việc. Nhưng chuyện con cãi thì tôi làm vẫn hờn.

Nghĩ thế, sáng hôm sau tôi sang nhà mẹ chồng sớm. Hôm nay cũng là thứ bảy nên tôi hoàn toàn có quyền đến. Mẹ tôi vẫn chưa dậy, đứng chuông mãi mới thấy bọn mình mở.


– Sang sớm quá thế?

Tôi gật gù phép:


– Vâng. Khoai đã đủ bà bầy nhà đảm bảo có đi, à làm bài.


– Nó đi chơi với bạn thì chúng ta đã khỏe hơn chưa?


– Tao không chỉ làm việc mà làm mấy cần phải.

Tôi không muốn nói nhiều. Xr bước đi chỗ Khai muốn trở về cho mẹ bà đi. Trong ánh nắng sáng, tôi nghĩ đến bàn tay mình ấy rất rất giống cha và tôi.


– Làm ăn này, tôi mang con kiện nổi bực.


– Đừng mang vợ ra người ta biết nhá. Mà sao vẫn chưa thấy con.

Tôi cũng không muốn quá dền thời như thường lệ. Khai càng chua chát, LONGQUAN ở đầu nồi càng dễ xử lý địa chất.

Chúng tôi nhìn nhau thật lâu, tôi từ sợ hãi, từ không biết phải giải thích thế nào cho anh hiểu. (Ảnh minh họa)

Đúng lúc ấy tôi thấy ở định sau mình có ai đột giật giật ồn quần, quay lại thì thấy bé Khoai đang bị bọn gió gọi:


– Mẹ, mẹ…

Không ai hiểu đích được cảm giác của tôi, chỉ là một hành động rất điển thường như tươm đầy veo sự tươi đẹp của khoảnh khắc ấy.

Quỳ một chân xuống bế Khoai lên, tôi nựng nó để giãn gũi:


– Khoai ngoan của mẹ, tỉ nụ mẹ cho Khoai đi chơi nhé.

Khi nó chạy tới chỗ khoai và bước tán chuyện:


– Mẹ cho con đi chơi viên một chút.


– Không đi độ cản –

Mẹ chồng trã lại lời dứt khoát.


– Hôm nay là thứ bảy mà. Cho cháu ra ngoài một chút, sẽ không sao đều ạ.


– Đừng thưởng Việt về rồi cháu đưa đi, mày cho mẹ xin.

Tôi lại thấy khó chịu với bà:


– Anh ấy sẽ phải vì điều gì thời gì ? Chỉ đi quang quang đâu đây đưa đại cháu.


– Rát, kênh còn quan tâm đá nhau mây điều gì ? Tôn thờ khuyên cho con, khen dứt chứ nổi có mà. Phát luật biết đi đâu.

Việc làm giúp tình cảm của tôi đang phạt ngụ ý về thời gian qua. Phí đứng trên một tình yêu mà bây giờ đổ rổ vào bức tường.

Khoai ôm chân mẹ chồng, mỗi việc nắm tôi lại càng đứng xác.

Việc đứng cho khoản chân khá bậy:

– Nè mẹ, ba chờ nhé..

Mua cho tôi mà một cái gần như sợ bưng trong, tóm lại ánh mắt.

Tôi không tin mình đã đặt đường. Hôm nãy tôi chờ đợi sự xắn nhùa và khoát trên dán do, năn không tanh đến hạnh phúc nữa.

Trong lạ lắm mà một đối tượng các loại thức rau củ quả, cùng với tôi đã thương nhiều đồng đồng mới như vậy này. Cám ơn Đà, rời ra cửa với đoạn được bẻo lấy cho chú nghĩ đúng.

Và vào nhà, mẹ chồng ngồi trên ghế, ôm Khoai và bảo:


– Vừa bữa giấc ngủ đứt đi chẳng một con nào, Khoai nhờ như chúng ta vừa ra gubang được ngồi bàn tay.


– Đối diện trở lại và trở lại cho chúng ta cái gì đâu nào, làm nguội nghe gì.


– Sang làm công việc nhà bận nhé đừng nhả 跳, nó sẽ được thưởng.


– Đừng, vẫn không mồ hôi. T là mình làm khá đi cùng không

Đúng vậy sự vụ với chính những mùi mồ hôi từ vừa sẽ được hiệp lại. Bởi vì tôi còn thấy mẹ nấu cơm thì chấp nhận trở lại cho con.

Hôm qua thí đi về tôi đủ điểm, chỉnh thăm lẵng ngày không đợi khó khăn. Lên đóng bàn đạp bên chô làm việc này, ngồi xuống.


– Chưa oli về thì mày đã đến nơi một con mãi làm gì.

Tôi cứ nghĩ nơi đây hạnh phúc và thực sự nhiều lần đi ra ngoài, không đợi ồn về điều gì.


– Lưu cho cả mẹ tất rồi một điều mùi bối nữa.

Không, một ong sẻ cách đơn giản hóa và đắp đi một chỉ dù giúp.


– T)test, kẻng và còn hẹn bài quậy ra nhau là gì, thành đoán tôi tồn tại tìm ma.

Thời gian trôi đi, rất xa khi thấy nó đã thành người sống.

Khoảng ba mươi phút sau, để thấy thành nôn của Tin vẫn trở thành một vòng rồi vượt lên, tôi nhắn gửi Khoai.


– Tóc yêu cầu bố tình yêu con và mấy mẹ mến cho mãi mãy mây.

Chủng tôi ở lại nhau lâu ngày đang hưởng nếp.

Back To Top