Làm Dâu Địa Ngục – Phần 2: Những Bí Ẩn Bị Che Giấu

Spread the love

Bài viết này chia sẻ về những khó khăn, trăn trở của người mẹ trong hành trình nuôi dạy con cái và mối quan hệ giữa mẹ và con.

Làm dâu là một quá trình đầy thử thách, cũng như những dòng tâm sự về hành trình làm mẹ mà chúng ta cùng khám phá. Những kỷ niệm, những khó khăn, và cả sự lo lắng vẫn đang hiện hữu trong từng khoảnh khắc. Kể từ lúc mang bầu đến khi con chào đời, là một cuộc chiến mà mẹ chưa bao giờ tưởng tượng nổi.

Khi những mẫu thuẫn trong cuộc sống chưa được giải quyết, đôi khi mẹ bất lực không biết liệu mình có thể nuôi con một cách tốt nhất. Mọi hy vọng đặt lên đôi vai của một người mẹ chưa từng biết đến nỗi đau như thế này. Mẹ phải đối mặt với những mâu thuẫn nội tâm không thể giải quyết một cách dễ dàng.

Đón đọc phần 1 truyền dài kỳ:

Làm dâu chọn địa ngục

bắt đầu từ 19h00 ngày 4/7 tại mục

Eva Yêu

.

Với những biến cố trong cuộc sống nhanh chóng, mẹ phải đối mặt với những thách thức không dễ dàng gì. Mỗi tuần phải dành thời gian cho tình yêu thương một cách chân thành và ấm áp nhất. Mẹ cảm thấy cô đơn, nhưng rồi lại không biết làm gì thay đổi tình trạng này.

Nhiều khi tâm trạng, cũng chỉ muốn gọi điện cho mẹ kẻo mẹ chỉ biết thì thầm:



Con đã về làm dâu nhà, liệu có phải thuận theo mọi yêu cầu không? Hãy cứ à ơi như thế thôi!


– Con không hề dễ chịu! Con thấy bức bối không làm nổi. Sao mà lại xa quá với thực tế vậy nhỉ? Rốt cục con phải lo lắng quá nhiều!


– Con còn lại gì trong tay cho những quyết định này, chuyện gia đình cản con không dễ dàng một chút nào.

Có những phút giây khiến mẹ cảm thấy thật sự chông chênh giữa hai trạng thái. Không biết quyết định nào sẽ tốt nhất cho cuộc sống hiện tại.

Nghe lời mẹ nói mà tôi chỉ biết lặng im. Không ai hiểu được cảm giác của tôi, những đoạn hỏi khiến tôi phải bước vào tương lai với nỗi lo âu. Dù rằng những kỷ niệm đó rất đáng nhớ nhưng không thể nào hiểu nỗi mệt mỏi khi chờ đợi.

Việc bắt đầu hành trình công tác dàn trải như ngày hôm qua, anh gọi điện nhắn tin cho tôi suốt vì sợ tôi buồn. Nhưng nỗi buồn của tôi đâu phải chỉ đơn giản như vậy. Mỗi khi tôi có cơ hội để gặp Khoai thì nỗi buồn lại lắng lại đôi chút.

Nhưng thật sự, khi tôi về nhà gập nhiều người, tôi lại thấy bị ngợp. Khi tôi chuẩn bị cho cuộc sống gia đình thì lại nghĩ nhiều về cuộc sống hiện tại. Tôi cảm thấy phải bắt đầu lại từ đầu, từ hình dạng lớn đến từng khía cạnh nhỏ trong cuộc sống.

Bây giờ, nếu có ai đó nói mẹ chồng tôi hay khó khắn gì thì tôi lại cười vì thực tế đúng là như vậy. Thứ gì mà nói tới lại cứ đến mãi không ngừng nghỉ.

Bình thường vậy, đến hạn tôi lại dặn mình rằng trong nhà có những nhiều điều cần phải hiểu.

Nhiều khi nghe mấy người ta khen tôi, tôi thấy mình trở nên bối rối. Họ không thể hiểu cho tôi – người mà chỉ cần gì đến tôi đều nghĩ cách có được điều họ cần.

Cùng là chuyện của riêng mình, mà cách nuôi dạy thế nào lại không đơn giản. Chuyện ấy, có lẽ không ai thực sự hiểu cho đến khi vào cuộc sống chung.

Mẹ chồng tôi bên cạnh lúc nào cũng khiến tôi trăn trở, như thể không biết chuyện gì đang diễn ra, điều đó có thể khiến tôi phải trả giá đắt.

Nếu có ai đó hỏi mẹ chồng tôi điều gì thì hãy đối xử với nhau dịu dàng một chút. Đừng hãy nghĩ là nó sẽ dễ dàng như bây giờ, nó sẽ diễn ra rất tự nhiên, và khiến bạn cười.

Cảm giác không thể nói, cảm giác buồn như vậy, nhưng thật sự là thế. Хác định lại cuộc sống hàng ngày dường như chỉ ngồi đếm thời gian trôi. Tại mỗi khoảnh khắc dừng lại, tôi lại cảm nhận tiếp những gánh nặng này khiến tôi nặng nề hơn.

Cứ mỗi lần về thăm mẹ do mẹ nhắc nhở nhẹ nhàng, tôi không thể không nghĩ đến kỷ niệm. Dễ dàng mà như khó khăn.



Chúng ta đã thấy bây giờ? Mọi người có lẽ phải chuẩn bị mà!

– Yên lặng dường như thoải mái hơn cả.


Tôi nghĩ rằng chúng ta cần làm sáng tỏ cho toàn bộ.

Bài viết này không thể nói hết tâm tư nỗi lòng mà vẫn luôn cháy bỏng trong tôi. Những cảm xúc ngập tràn khiến tôi không khỏi xúc động mỗi khi nhớ về.

Back To Top