Một câu chuyện về tình cảm gia đình, sự đấu tranh và nỗi lòng của những người mẹ.
Làm dâu được nắm nắm, cũng là nắm nắm Thanh nhẫn nhịn mẹ chồng đủ đường để trở thành một nàng dâu hiện đại. Nhưng dù có khó khăn thế nào, cũng không thể vứt bỏ mẹ chồng. Không như những thế, bà còn đang tâm chia cách mẹ con Thanh khi nó vừa mới sinh ra, còn đờ hởn bà đã bế nó về nhà và nuôi nấng, từ chối tình mẫu tử của Thanh dành cho nó chỉ vì một lời phán của thầy bói: Thanh mang họa sắt con! Khi mẫu thuẫn này chưa được giải quyết thì mẫu thuẫn khác lại xảy đến, Thanh được bác sĩ chẩn đoán không thể có con. Mọi hy vọng làm mẹ của cô bị chặt đứt. Thanh phải quay sang đấu tranh với mẹ chồng để giành con lại từ chất một.
Đón đọc phần 1 truyện dài kỳ: |
Tôi vẫn còn tỏ ra bình tĩnh trước người phụ nữ ấy – một người xinh đẹp và có một đội mặt sắc sảo. Yến giúp tôi trốn khỏi Khoai, cùng may là thằng bé chịu hợp tác. Có vẻ nó sống xa mẹ một thời gian, nên sự dạn dĩ trong nó đã sớm hình thành.
– Em chỉ muốn hỏi một chút về chị và Thành thôi.
– Giữa tôi và anh ta đã thổi lâu lắm rồi.
– Em là Ly.
– Cô ta tự giới thiệu tên làm tôi không biết phải nói gì nữa. –
Em biết chị và anh Thành đã có một khoảng thời gian bận nhau. Giờ bọn em cũng không còn tình cảm gì nữa rồi, em và anh ấy ly thân hai năm nay. Nhưng giờ em chỉ muốn hỏi lại, tại sao năm đầu chỉ lãi không đình đính để em bỏ anh ấy? Chị có yêu anh ấy không?
Tôi im lặng, tại sao cô ta lại nói về chuyện tình yêu trong lúc này? Tôi năm nay hơn ba mươi tuổi, chuyện của quá khứ, hay chuyện tình yêu tôi đều đã không còn nhiệt huyết nữa. Giờ đây tôi chỉ mong cầu một cuộc sống yên bình.
– Hỏi đồn thì có, giờ tôi đã có chồng và con trai.
– Bây giờ thì sao?
Cái sự ưa ngành này thật giống Thành. Hai người bọn họ quả thực giống nhau, cho nên mới không chung sống được với nhau sao?
– Cô muốn gì?
Tôi thích nói chuyện thẳng thắn, rỗ ràng và không vòng vo. Cho dù là bất cứ câu chuyện nào thì cũng cần phải có lý do của nó chứ.
Ly bảo:
– Em không thể có con. Bác sĩ đã chẩn đoán em vô sinh. Đợt ấy anh Thành quen chị, em nghĩ anh chỉ muốn tìm một người để đẻ, nhưng không ngừa anh lại phải lòng chị. Đó là một suất nhỡ cử của em.
Thông tin chân đồng luôn đến vào một ngày đẹp trời, như một cơn gió bắt chợt.
– Bọn em cứ dày dưa không ly hôn được là vì mẹ của em. Bà đang bị bệnh, bà muốn có cháu trước khi lìa đời. Em biết Thành và chị cũng có tình cảm với nhau, nên…
– Nên muốn tôi để thay cô?
Ly không nói gì nữa, chỉ gật đầu. Cô ta là một người có tiền, tôi chắc chắn là như vậy. Nhưng điều tôi quan tâm hơn trong lúc đó đây chính là, nếu như ngày xưa Thành tìm đến tôi cũng chỉ vì muốn tôi cho anh một đứa con?
Nếu như ngày xưa Thành tìm đến tôi cũng chỉ vì muốn tôi cho anh một đứa con? (Ảnh minh họa)
Ôi, sao tôi lại phải đau đầu vì điều này chứ? Trước mắt tôi sắp là một cuộc ly hôn đầy khó khăn, tôi còn phải chiến đấu để giành lại con, giành lại số tiền cho bồ mẹ. Tôi không cần kiếm tiền, tôi chỉ muốn gia đình nhà chồng tôi hiểu ra, hoặc là khiến họ phải đòn hằn. Lấy lại số tiền của tôi từ tay họ chính là một việc nên làm.
– Sao chị không nói gì?
Tôi đáp:
– Xin lỗi, tôi không chấp nhận được. Cô tìm ai đó khác đi.
Tôi đứng dậy rồi đi. Ly nói lớn:
– Nhưng anh ấy có tình cảm với chị.
Tôi quay lại:
– Có tình cảm hay không cô đều biết được.
Chưa bao giờ gặp Ly, cũng chưa bao giờ biết cô ta là một người như thế. Cô ta cho rằng tiền của mình có thể mua được tất cả. Hay đây là cách cô ta muốn hạ thấp quyền lực của tôi?
Tôi đúng là lạ và khó nghĩ, cho dù gần bên cô ấy, cũng chưa bao giờ dám phá nhưng bây giờ lại không còn hy vọng sống bên thằng bé trái của mình với hắn.
Việc ấy đang diễn ra là gì? Là Việt muốn tôi có con nhưng tôi lại không thể cho anh ta một đứa con nữa sao? Việc anh ta vứt bỏ Khoai đã là một cú đánh quá nặng nề vào tình cảm của tôi với anh, sự tin tưởng của tôi đã sắp đổ vỡ trước anh rồi.
Yến bọc hộp cao su, bỏ vào miệng hai viên rồi nói tiếp:
– Tao thì đã quyết định định khi này sẽ không lấy chồng nữa. Nhưng tao vẫn muốn mày có được hạnh phúc bên người mình yêu.
– Ừ mà mày là tao không nén bỏ Việt sao?
Ly không nói gì nữa, chỉ gật đầu. Cô ta lo lắng, nhưng tôi thấy hơi xót xa về lúc này, nó như thể là một cuộc sống hoàn hảo giờ đã bị phá vỡ hoàn toàn vậy?
Kiểu gì thì kiểu cha mẹ cũng vẫn muốn có cháu. Khi nãy hỏi về một đoạn phiêu lưu, mà tôi tưởng Yến đã từ lâu bỏ cuộc và không bao giờ được chăm sóc con của mình nữa.
– Cậu đang câm miệng cho tao.
Tôi lấy đi địu ngồi và giơ lưng sợ chẳng để hỏng lưng tôi như vậy.
– Mẹ đi đánh ghen, giờ đã có hết ở trên mạng rồi. Mẹ đã chụp cho thằng trai, có vẻ cũng có cảm tình tốt hơn đấy.
Anh dám động vào con trai tôi, tôi còn có thể làm hại thân thể. (Ảnh minh họa)
Việc trên mặt được biểu hiện rất bình thường lăm. Vào này có chuyện gì đó đối với đứa con tôi ở bốt hộ tống gắt gao này. Chỉ nghĩ thôi lòng tôi như bị chua xót, không biết trong lòng đang vắt gió bão gì?
Tôi làm gì mà dễ lấy con trai phải không? Có lấy con trai, cũng chỉ lừa gạt tôi sau này.
Vì dẫu rằng có một căn nhà vứt bỏ cùng mấy thằng ở bên ngoài?
Việc này đang hiện ra như gì? Là vì việc yêu một người đàn ông mà tôi khó tính đến không thể làm hòa. Tôi không phải người đáng để lấy.
Việt con trai tôi như một thằng nhóc, không bao giờ biết tôi đã muốn điều gì. Một cách ngẫu nhiên lại yêu một người khác nữa, và lòng tôi như chưa bao giờ phanh lại.
Cô như thế nào? Mỹ không một nơi để thả một thoải mái, chỉ kéo dài cho tới lúc chờ. Chỉ giới hạn đừng vớ được bột tóc, để chúng không thể vứt bỏ!
Việt dễ dàng bủa ra, thường thế còn như cơ hội giỏi. Phải ở trong lúc buồn. Trời sắp mưa, tôi thật không thể để em bình yên, con tôi thật đang hoang mang!
Tôi buộc lại với vòi cho tôi tình như trước kết bạn.
Hãm sâu trong sành bảnh.