Tôi đang sống trong những ngày cảm giác như địa ngục. Có bao nhiêu nỗi đau, sự giằng xé và khổ tâm cứ bủa vây lấy tôi. Tôi không biết phải làm sao nữa. Người đàn ông mà tôi yêu, người chỉ gói gọn trong tôi. Không lẽ, tôi lại phải dặn mình cứng cỏi hơn?
Gia đình tôi chỉ có 2 chị em gái, tuy nhiên, chị em tôi mới ngược một tình hoàn toàn khác biệt. Ngay từ nhỏ, tôi chỉ biết chuyên tâm vào học hành. Chị tôi học khá, nhưng lại chỉ thích trường diễn, đua đòi. Tất nhiên, đi kèm với đó là cuộc sống của hai đứa cũng khác nhau. Chị hơn tôi 2 tuổi nhưng từ cấp 3 đã nhiều anh theo đuổi. Anh nào cũng tặng quà đặc biệt, không ngại chinh phục chị tôi. Đối lại, tôi giản dị, tập trung vào học hành, dù không thua kém về nhan sắc nhưng so với chị tôi không thể nào nổi bật bằng.
So với chị, tôi là một cô gái khác biệt hoàn toàn (Ảnh minh họa)
Năm thứ 3 đại học, chị tôi có bầu. “Tác giả” của bào thai đó là một gã công tử con nhà giàu. Anh ta chỉ yêu qua đường chút ít, tuy nhiên không có ý định gắn bó lâu dài. Thời điểm đó, chính tôi đã phải đưa chị mình đi phá thai. Tiếp theo đó, còn vài lần nữa, tôi thấy chị uông thuốc giống như lần phá thai trước, tôi có hỏi thì chị ngại đáp: “Không phải chuyện của mày”. Tôi thực sự chán nản. Bỗng mẹ tôi cũng bắt lực với cô con gái như chị.
Tôi tập trung vào học hành nên tôi tận dụng khi tốt nghiệp, ra trường đi làm tôi vẫn chưa có mối tình chính thức nào. Không phải tôi khô khan hay không có ai theo đuổi, thực ra là vì, tôi thèm yêu anh – người bạn học của chị gái tôi, ở ngay gần nhà. Từ hồi chúng tôi còn học phổ thông, anh đã hay qua nhà tôi chơi, tôi thích anh từ ngày đó. Đến giờ, anh cũng vẫn chưa yêu ai cả. Anh đã đi làm, đã có công việc ổn định. Tôi ôm áp mọi tình hình gần 1 năm trước. Tôi dự định khi nào mình có công việc, tôi sẽ thổ lộ lòng mình với anh.
Chuyện tôi yêu anh, chỉ có chị gái tôi biết. Có vài lần, tôi hơi do dự chị gái về anh, chính vì thế nên chị tôi sinh nghi. Khi bị chị gái gặng hỏi, tôi không còn cách nào chối nên cũng đã thừa nhận. Lúc đó tôi đang học năm thứ 2, còn chị gái gần ra trường. Tôi đã từng nói với chị: “Em yêu anh ấy, đi khi nào em có cơ hội tốt, em sẽ nói”. Nhưng chị gái tôi chẳng bận tâm. Chị ấy luôn vây, luôn có những mối bận tâm khác…
Tôi yêu thêm anh, nhưng không dám ngỏ (Ảnh minh họa)
Kể từ khi chị tôi đi làm, hai đứa xa cách nhau hơn. Tôi với chị làm khác nội nên thường cuối tuần tôi về quê thỉnh thoảng cũng không gặp vì chị không về.
Cho tới cách đây hơn 1 tháng, chị đi đẻ thoải cho tôi khóc nước mắt, chị kêu là có bầu mà đi đường không chịu cử bầy. Tôi thật vọng thực sự. Nhưng lại chị em, tôi không thể bỏ mặc chị mình đủ. Tôi cố gắng động viên chị…
Và rồi cách đây 3 ngày, bỗng mẹ gọi tôi về quê, gặp gỡ chị gái. Tôi nghe xong đã mừng, nghĩ rằng anh – chị đã thu xếp được để đến với nhau. Nhưng trời đất như sụp đổ dưới chân tôi khi mà tôi nhìn thấy người đàn ông chị đưa về nhà: Anh chính là người mà tôi thầm yêu bao nhiêu năm qua.
Cả ngày hôm đó, tôi đều rằn, thân thí… Tôi hối hận, tôi tra khảo, gắng hỏi chị. Chị bảo học với nhau từ lâu, chị biết thì chắc chắn rằng anh đã thu hút được từ chị. Anh không biết sự thật. Chị sắp kết hôn và làm lại từ đầu. Dù sao anh cũng là người tôi tốt.
Tôi gần như phát điên. Chuyện anh không yêu tôi, tôi cũng chấp nhận. Nhưng tôi không muốn người đàn ông mình yêu bị lừa. Tôi muốn anh được hạnh phúc. Giá mà anh lấy một người con gái khác xứng đáng thì tôi sẽ an lòng hơn.
Tôi đã nghĩ đến việc sẽ nói cho anh biết mọi việc. Nhưng rồi, lời cảnh báo của chị tôi cứ văng vẳng bên đầu: “Chị biết em thích anh ấy, nhưng em sống phải có lương tâm. Nếu em nói ra, chị sẽ thành gái không chống mà chưa chắc vẫn thì chị không thể bắt bình tĩnh mà chị vẫn không thể bớt lòng mình.”.
Giờ tôi phải làm sao đây