Một câu chuyện xúc động về gia đình và những nỗ lực khó khăn trong việc chăm sóc cho thế hệ sau.
Khi bác hàng xóm biết chuyện tôi đang gom tiền để cho vợ chồng con rể mua đất làm nhà trên thành phố thì bác ấy góp ý.
Nhà tôi có 3 cô con gái, 2 đứa con lớn đều lấy chồng xa nhà cách cả nghìn cây số. Chỉ còn đứa con gái thứ 3 lấy chồng ở thành phố nhưng cũng cách cả 100km.
Con gái út làm công việc buôn bán tự do, con rể lái taxi, lương tháng chỉ đủ nuôi 2 đứa con và trả tiền phòng trọ. Tháng nào con gái cũng gọi điện về hỏi vay tiền và khi nào có lương con trả. Mỗi lần con cháu về chơi trên chiếc xe máy cũ mà tôi thấy tội ghê nên đã cho tiền con mua chiếc xe máy tay ga.
Mỗi lần con cháu về chơi, tôi làm nhiều món ngon và các cháu rất thích, nhìn bọn chúng ăn uống ngấu nghiến như bị bỏ đói lâu ngày mà tôi thương. Con gái nói ở nhà chỉ ăn rau với đồ kho mặn, làm gì có thứ ăn ngon như nhà ngoài nên bọn chúng thêm thèm thuồng là đương nhiên.
Có lần tôi gợi ý các con nên về quê sống và làm việc. Mấy năm nay ở quê công việc nhiều, lương cao, nếu con về sẽ không phải thuê phòng trọ, các cháu học hành ăn uổng rẻ hơn thành phố.
Thế nhưng con rể nhất định không chịu về quê ngoài sống vì không thích cảnh ở quê, các con đều muốn mua nhà thành phố. Con gái than thở:
“Với số tiền kiếm được của vợ chồng con mỗi tháng thế này, cả đời cũng chẳng mua được nhà thành phố. Nếu không có sự giúp đỡ suốt của bố mẹ nội ngoại sẽ không mua nổi một mảnh đất thành phố”.
Mỗi lần con cháu về chơi, tôi làm nhiều món ngon và các cháu rất thích. (Ảnh minh họa)
Nghe con gái nói mà tôi thương quá, các con không muốn về quê thì tôi không thể ép buộc được. Con út là đứa ở gần, sau này vợ chồng tôi chỉ biết trông cậy vào các con. Tôi tin là chúng tôi định cư tốt thì các con cũng hiểu thấu đối với bố mẹ. Thấy con sống vất vả, chất vất, vợ chồng tôi có tiền không thể đến nhận con khổ mãi thế này được.
Khi bác hàng xóm biết chuyện tôi đang gom tiền để cho vợ chồng con rể mua đất làm nhà trên thành phố thì bác ấy góp ý. Bác bảo:
“Tuổi già mà không có các con bên cạnh là một thiệt thòi lớn, lúc yếu đau bệnh tật không người chăm sóc lo lắng. Tốt nhất cháu không cho tiền để nào mà để tiền xây nhà cửa khang trang sạch sẽ. Khi thấy nhà đẹp, bố mẹ vợ sống tốt và có tiền thì chắc chắn con rể sẽ muốn về sống cùng. Chứ nhìn nhà cửa cứ kệ, xấu xí thế này thì chẳng chắc chắn rể nào muốn chui vào đâu”.
Thấy bác hàng xóm góp ý mà tôi thấy rất hợp lý, bởi lẽ nào về con cháu cũng phần nào nản chuyện nó, nhà vệ sinh không sạch sẽ.
Nghe lời khuyên của hàng xóm, tôi quyết định định xây nhà cấp 4 cho con gái mình làng. Khi nhà xây xong, các con tôi đều kinh ngạc, không ngờ bố mẹ có nhiều tiền làm nhà đẹp đến vậy.
Bác hàng xóm khuyên chúng tôi không nên cho tiền các con mà hãy xây nhà đẹp. (Ảnh minh họa)
Sau khi ấn mừng nhà xong, 2 đứa con gái lớn động viên vợ chồng con út về quê sống cùng với chúng tôi. Bởi nhà tôi có tổng cộng 6 phòng, phòng nào cũng rộng mênh mông, ông bà già chỉ ở mỗi tầng dưới, 2 tầng trên không ở thì lãng phí.
Thấy con rể út cẩn thận gách cửa, đứa con gái cả của tôi nói:
“Các chị ở xa và đã có nhà rồi, không bao giờ về quê nữa. Cuối đời ông bà chỉ biết dựa vào 2 em, nếu các em chịu về sống cùng và phụng dưỡng bố mẹ thì ngồi nhà này trước sau cũng thuốc về gia đình em”.
Lời của con gái lớn nói làm tôi mĩm lòng:
“Năm nay vợ chồng em cũng gần 40 tuổi mà chưa có nổi 100 triệu tiết kiệm. Em cũng quá mệt mỏi với cảnh sống ở thành phố chất chội rồi. Nếu các chị nói thế thì vợ chồng em sẽ về quê sống với bố mẹ và kiếm việc gì đó làm. Tuổi này bọn em cũng muốn có một mái ấm gia đình yên ấm rồi, không còn muốn mơ mộng như những gì không thể đạt được nữa”.
Những mâu thuẫn của bác hàng xóm mà tôi đã lôi được con cháu về quê sống với gia đình của vợ chồng tôi có sự khổ từ rỗi rồi.