Mối quan hệ của tôi với người đàn ông đẹp trai đã khiến tôi suy tư về những điều khiến ta gắn bó hơn trong cuộc sống.
Tôi đã lao tâm khổ tứ biết bao nhiêu để cưa đổ người đàn ông ấy, lấy về làm chồng, để rồi ngán ngẩm ra mình đã vớ được thứ đồ vứt đi.
Các bạn có hình dung được tâm trạng của một kẻ trầm cảm, tốn bao nhiêu tâm lực để nghiền ngẫm kế hoạch, rồi liệu cả tình mạng, đã được cả tự do và danh dự của mình để thực thi, để đổi lại là những cử chỉ đáng thương vậy không?
Vừa giản dị vừa đau đớn, vừa thấy nhục nhã. Đó chính là điều tôi cảm thấy, có điều cái tôi tìm cách trốn cúp không phải vắng bặt châu báu, mà là trốn người, hiện là trốn tôi.
Tôi quen anh qua một người bạn, thực ra lúc đầu cứ nghĩ anh độc thân. Trông anh cực kỳ hấp dẫn, không chỉ đẹp trai, ấn tượng “chất” mà còn toát ra cái vẻ của một người có tiền. Tôi cảm thấy anh càng để ý đến mình nên quyết định tấn công.
Chỉ sau khi đã lên giường với nhau mấy lần, tôi mới phát hiện anh đã có vợ qua vài nét ưng xử đáng ngờ. Với tôi, đó là một cú đấm lèn vào ngực, và vì hiển nhiên hay cay cú chẳng biết, tôi hãi anh về việc anh, đôi xem ảnh chỉ ta, và thấy không cam lòng khi thấy chỉ quá bình thường, chẳng như những kém nhan sắc mà ấn mặc còn quá cứng nhắc, đúng giản, thật không xứng với một người chồng vừa hấp dẫn vừa thành đạt như anh. Tôi nghĩ thật là không công bằng, và tôi cần chiếm lấy anh mới là hợp lý.
Ban đầu, tôi nói với anh rằng về quá yêu, tôi không cần danh phận, không cần anh ly hôn để cưới, chỉ cần yêu nhau là đủ, và tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến gia đình anh, tuy nhiên không.
Tôi phải làm gì với người chồng “của nợ” trong khoảng đời dài dằng dặc phía trước bảy giờ? (Ảnh minh họa)
Anh ngần ngừ nhưng không kém lòng để được, vẫn tiếp nhận tình cảm của tôi. Và khi cảm thấy người đàn ông ấy mê mệt mình đến mức không dứt ra được nữa, tôi mới làm cho vợ anh biết chuyện.
Bằng mấy thủ thuật, tôi làm cho cả vợ anh và gia đình chị ta cảm thấy không thể chấp nhận nổi anh nữa, để hòng ly hôn. Hóa ra chính anh lại hết sức níu kéo (anh bảo vì con) nhưng rốt cuộc vẫn bị vợ lôi ra tòa. Tôi lấy anh làm chồng, hẳn hể vì cướp được người đàn ông “ngon nghẻ”.
Và bây giờ, sau một năm cặm cụi chiều chiều ở một mảnh, tôi hoàn toàn vỡ mộng. Hóa ra chồng tôi là một kẻ bắt tài và lừa bịp, chỉ giỏi chém gió. Hóa ra không phải anh chán làm giàu, thấy đã đủ nên bận công ty, kiếm một công việc an nhàn để làm cho vui như anh nói trước đây.
Hóa ra cái vẻ có tiền, thành đạt của anh chỉ là nhờ vợ, chỉ là con nhà giàu và bản thân cũng rất giỏi kinh doanh. Bây giờ làm chồng tôi, anh cũng chỉ bằng lòng với cái công việc an nhàn làm cho vui mà lương chỉ đủ trả nước ấy.
Tiền chăng là thứ chớp, về nhà anh như ông thư, đẩy cho được phục vụ. Có lẽ chỉ một lĩnh vực duy nhất anh không vồ tích sự, đó là chuyện trên giường. Nhưng nói thật, người đàn ông bạn một khi đã có cảm giác vời mộng đối với người đàn ông của mình, đã có sự coi thường thường thì trong chuyện tình duy nhất cũng khó mà đắm say hảo hấp nổi nữa. Tôi chán anh rồi.
Nhưng anh đã là chồng tôi, và tôi không thể định giản chán là đã như khi chưa ràng buộc. Tôi phải làm gì với người chồng “của nợ” trong khoảng đời dài dằng dặc phía trước đây?