Bài viết sinh động về tâm tư của một chàng trai trẻ đang tìm kiếm sự tự tin và định hình cuộc sống.
Tôi là một chàng trai độc thân, bỗng nhiên tôi trở thành chủ cửa hàng buôn bán xe máy, đã khẳng định sự hiện diện của mình trên thị trường gần 4 năm nay. Trong suốt thời gian qua, tôi đã nhận được không ít tình thương từ mẹ, người đã dành hết tâm huyết cho tôi, tạo nên nền tảng duy nhất vững chắc của đời tôi. Với kinh nghiệm của bản thân, mẹ tôi cũng học hỏi rất nhiều để giúp tôi, từ việc mở máy đến việc mở mặt, nhờ những bài giảng thứ hai mà trước đó luôn hoãn học.
Cuối cùng, mẹ cũng đồng ý cho tôi nhập học trường trung cấp kinh tế, nhằm giúp tôi nâng cao kiến thức về quản lý cửa hàng của gia đình. Ra trường, tôi làm phó cho bố và nói chung so với bạn bè cùng lứa tôi chẳng thiệt thòi gì.
Tôi hân hoan, chỉ “sân” tình một đêm (Ảnh minh họa)
22 tuổi, dáng dấp cao ráo, khôi ngô tuấn tú, lại thêm lợi thế trong túi không bao giờ cạn cho những việc cần chi tiêu, khiến tôi chẳng mấy mà nổi tiếng trong giới thanh niên. Đặc biệt, với nhiều người giàu, họ cũng dễ dàng chấp nhận tôi như một hiện thân mới của cuộc sống.
Mỗi lần giới thiệu tôi đối diện bạn bè thì họ đều tự hào và hấp dẫn hóa khoản tiền chi cho tôi rất hào phóng mỗi tháng, chứ thực ra công việc chủ yếu vẫn là bổn phận điều hành. Còn mẹ thì yếu tôi lắm, lắm lúc cũng phải phụ thu nhập cho tôi sống chật vật, lắm lúc cũng tìm cách giữ tôi tiền để giảm bớt gánh nặng cho mẹ.
Tất nhiên với cuộc sống dư thừa, việc mời bạn bè việc uống, đó thật khổ sở, tôi chẳng lần nào như thế. Tôi có người yêu khác với thời gian học trường trung cấp kinh tế mà ngay mấy năm cấp III tôi đã thay người yêu như thay áo.
Vậy nên khi có việc làm, có thu nhập đầy đủ tôi lại càng phát huy sở trường của mình, mặc dù nhiều khi bố, mẹ cũng gần như đeo bám nhắc nhở, góp ý rằng tôi là trai một, đừng quá đà, còn lấy vợ, sinh con bảo hiếu cho ông, bà bố, mẹ…
Nhưng thật khó, ở nhà nghe bố, mẹ cảm thậy thương bố, mẹ, muốn làm bố, mẹ hài lòng, nhưng khi rời khỏi cửa hàng thì các thú vui đi đều mỏi gót chân trở lại quên hết. Thế rồi chuyển “người tạm người, mẹ tạm mẹ” đến với tôi như một ma lộ khi mà tôi kết thân với nhóm thanh niên con nhà giàu, được mệnh danh là các thiếu gia thứ thiệt, thứ cổ.
Đúng sung sướng, chỉ “sân” tình một đêm, theo kiểu bốc bánh trả tiền chỉ không yêu đường, ràng buộc gì, khiến nhóm chúng tôi ngày càng nới tiếp.
Thế nhưng như đang như cầu ngắn ngửi đi đêm lặng, có ngày gặp ma! Ma thì tôi chưa gặp nhưng tôi phát hiện ra mình gặp vận đề trượt trực tiếp về sức khỏe, chính xác là tôi mắc bệnh giang mai mà khi nhận được kết quả xét nghiệm, tôi choáng váng muốn xỉu vì tác hại nghiêm trọng của căn bệnh lây qua đường tình dục này.
Không thể biết được có gái nào trong số rất nhiều người đẹp cùng tôi nghiêng ngả tình một đêm đã đổ bệnh cho tôi. Vậy lại biệt đầu mà tìm khi tất cả nhắc nhở những cô bướm đêm ấy đều vẫy cánh bay đi không một lời tái ngộ?
26 tuổi, là con trai một, tôi thật sự đầu khổ, thật sự hồi hận vì cơ hội có mãi ảm bình yên, có con khỏe mạnh để bảo đảm thích cho ông bà, bố, mẹ sẽ rất khó thực hiện. Bởi giang mai không những là căn bệnh nguy hiểm khiến người mắc vọ sinh hoặc có sinh mà không có đường mà còn ảnh hưởng đến nội tạng bên trong như tim, thận, thần kinh. Giả như tôi được lựa chọn lại từ đầu…!