Phân tích về quyết định làm việc ở nhà nuôi con, liệu có thực sự là lựa chọn đúng đắn?
Nghĩ rằng yêu chiều mình nên mới khuyên Hà nghỉ việc ở nhà anh nuôi, thế nhưng sau một thời gian ở nhà Hà mới cay đắng nhận ra rằng mình đã sai.
Bầu bì ở tháng thứ 5 nhưng Hà đã tâm sự với người yêu rằng mình gầy cả người. Nhìn vào thực tế là làm được ba hôm lại nghỉ một hôm rồi mệt phờ nằm trên giường Phong (chồng Hà) liên khuyên vợ rằng:
– Vợ này, em nghĩ hơn việc ở nhà ở anh nuôi. Em đã yêu lại bầu bì, làm lương được có 5 triệu thì nghỉ ở nhà cho khỏe. Anh thương sức nuôi được mẹ con em, nên em đừng lo. Đi làm được mấy động lại ốm ra đấy anh xót lắm. Bao giờ con đi học cấp hai thì đi làm lại cũng được.
– Anh nuôi được em đấy ư?
– Ừ, anh nuôi được. Vợ con mình sao không nuôi được chứ, em chỉ cần ở nhà dưỡng thai và mai kia đẻ thì chăm con, nói chuyện còn việc kiếm tiền cứ để anh.
– Vậy cứ quyết thế nhé. Em sẽ nghe theo anh.
Ảnh minh họa
Sung sướng vì được chồng bảo nghỉ ở nhà nuôi, ngay hôm sau Hà đề nghị xin nghỉ việc. Sốc khi nghe tin Hà nghỉ vì được chồng nuôi nhiều người ghen tỵ, cũng có và chị em khuyên Hà:
– Bao giờ đẻ thì nghỉ, hết 6 tháng cứ rồi đi làm. Chỉ ở nhà không kiếm ra tiền khổ lắm em ạ. Muốn tiêu gì cũng phải ngửa tay xin chồng, mang tiền ra. Đi làm vừa thoải mái đầu óc lại có tiền tiêu.
– Chồng em không nói gì đâu chị. Anh ấy chỉ chịu và thương em lắm.
– Rồi mấy sắp hỏi hẳn đây, chị khuyên thật không nghe.
Sau hối hận Hà nghỉ việc chỉ ở nhà dưỡng thai và lo cho con mà anh chồng về. Để, Hà được mẹ chồng sang chăm cho 3 tháng rồi cô lại xin phép về ngoài chăm 3 tháng. Thế nhưng khi con được hơn một năm là bắt đầu chuỗi ngày đen tối của Hà.
Trái ngược với ngày xưa, giờ Phong lúc nào cũng cằn nhằn chửi Hà khi thấy đẻ đẻ ra tiêu quá tốn mà lại một mình anh đi làm, đã thế công việc lại không được suôn sẻ. Bữa đó hẳn 2 giờ sáng con khóc Phong ném chiếc dép vào mặt vợ lầm lũi:
Ảnh minh họa
– Có con ra không biết dỗ nó à, tôi đi làm quần quật cả ngày kiếm tiền nuôi con, cô không biết thương chồng à? Đã ăn bám lại còn sống như bà hoàng. Tôi ngu khi lấy đứa vợ như vậy, thật nghiệp như cô! Vợ người ta thì là thẳng tiền chức triều, vợ mình một đống cũng phải xin chồng…
– Anh… là anh bảo em nghỉ việc ở nhà anh nuôi còn gì, sao giờ anh lại trách mặc em như thế?
– Tôi nói thế hẳn nào? Đã vỗ về, ăn bám thì đừng có cãi lại!
– Anh… anh quá đáng lắm.
Từ đêm hôm ấy, hầu như ngày nào vợ chồng Hà cũng cãi nhau và Phong cũng chỉ biết vợ là loài ăn bám, vỗ về rồi đêm so sánh Hà với những bà vợ khác. Bị chồng đay nghiến, chỉ biết là thể giời thêm cả mẹ chồng, cả nhà chồng nói Hà là đứa ăn bám, làm khổ con trai bà.
Ôm lấy con, Hà gạt nước mắt cay đắng nhận ra rằng ngày xưa đã là lời nghỉ việc, không nghe chị đừng nghiện khuyên để giờ nhọc nhằn, muốn mua gì cũng phải ngửa tay xin tiền chồng để rồi bị anh nhếch mũi.
Không muốn bị coi thường là đứa ăn bám, vỗ về Hà quyết định đi làm trở lại. Có sắp đi kiếm tiền, dù được 2, 3 triệu cô cũng phải đi làm để khôi phục tình hình ăn bám.
Đành ông lúc nói câu: “Nghĩ việc ở nhà anh nuôi” thì nhắc đến tựa lòng đồng như nhưng lúc vợ không làm ra tiền thì chịu mặc không thiểu câu gì. Không gì bẳng sống tự lập, không phụ thuộc kinh tế của ai cả.
Bởi không ai nuôi mình được mãi, chỉ có đi làm kiếm tiền thì người ta mới không coi thường mình thôi! Vậy nên chị em đừng bao giờ để chồng bảo: “Nghĩ việc ở nhà anh nuôi!”