Bài viết này chia sẻ những suy nghĩ và tư duy của người mẹ dành cho con cái, nhấn mạnh tầm quan trọng của việc tiết kiệm và quản lý tài chính trong cuộc sống hàng ngày.
Trước khi cười, mẹ chân thành hỏi:
“Con làm ra được đồng nào phải biết giữ lấy mà phòng thân, chỉ đưa về cho chất ít để tiêu sinh hoạt hàng ngày. Còn lại có thể gửi ngân hàng hay mua vàng tích lũy phòng lúc khó khăn. Nếu không giữ được thì đừng mẹ giữ giùm. Mẹ thấy vững tương lai của con tiêu hoang phí, tiền vào tay chắc bao nhiêu rồi cũng hết”.
Ghi nhớ lời của mẹ, sau khi cười, tôi phần định hình ra rồi, tiền ai là làm ra người ấy giữ. Nghe thì vẻ buồn ra mặt, trạch chồng không thương và tin tưởng có ấy. Mặc cho vợ giận dỗi, trạch móc, tôi vẫn giữ quan điểm của mình nên cố ấy buộc phải nghe theo.
Khi 2 con lăn lướt ra đời, chi tiêu trong gia đình tăng đến mỗi tháng tôi chuyển cho vợ 10 triệu. Vợ cũng không cằn rằn gì, chồng đưa bao nhiêu nhận bấy nhiêu.
3 tháng trước, trong lúc dọn đồ đạc, tôi phát hiện ra vợ có một cuốn sổ tiết kiệm 1 tỷ. Lương của vợ mỗi tháng chưa đủ 10 triệu, chúng tôi cưới nhau được 7 năm, hằng ngày cô ấy cho tôi ăn tắm tất ngon lành, không đẻ nổi khổ, vậy mà vợ tiết kiệm được khoản tiền lớn thế.
Ghi nhớ lời của mẹ, sau khi cười, tôi phần định hình ra rồi, tiền ai là làm ra người ấy giữ. (Ảnh minh họa)
Trước khi lấy vợ, tôi đã mua được nhà, vì vậy tiền tôi làm ra được đồng nào chỉ để tiêu xài. Dường như tôi không có bàn tay giữ tiền, mỗi khi có khoản nào được thì hết bạn rủ vay. Bạn bè chơi thân thiết, lúc họ khó khăn cần giúp đỡ, tôi không thể đứng ngoài cuộc.
Cho mọi người vay nhiều, lúc tôi cần tiền đòi thì ai cũng xin khất ngày này qua ngày khác, đi đi mãi không đòi được cũng chẳng mệt, với lại tôi không muốn vì đồng tiền mà đánh mất tình bạn tốt.
Nghĩ đến khoản tiền vợ đang sở hữu, tôi thấy hồi hận, giá như tôi biết đụng chi phí cho cô ấy giữ thì bây giờ chúng tôi đã có một khoản tiền lớn. Tôi không phải lo nghĩ chuyện đi đòi nợ như hiện tại.
Hôm thứ 3 vừa rồi, lúc tôi đang nằm trong phòng thì nghe hàng xóm qua buôn chuyện, tôi muốn rủi ro mà 2 người nói mãi không hết chuyện. Tôi lắng tai nghe xem họ nói gì mà say sưa đến vậy.
Chị hàng xóm kể chuyện mẹ chồng tháng nào cũng gửi đàn em cho chồng tôi chuyên mua biếu bà thuốc bắc, sắm và sửa. Mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu rất tốt.
Chị hàng xóm qua buôn chuyện, tôi muốn rủi ro mà 2 người nói mãi không hết chuyện. (Ảnh minh họa)
Tiếp lời chị hàng xóm, vợ thì thở dài khi nói về mẹ tôi:
“Ngày trước em cũng thỉnh thoảng biếu tiền mẹ chồng nhưng bà không nhận, thế là từ đó em không biếu nữa. Về sau em mua thuốc bắc hay yến sào thì bà nói không hợp với những thứ đó. Khi bà trả lại em đưa về biếu bà ngoài hết.
Nhà có 2 con dâu, chỉ dâu biếu gì bà cũng nhận và dùng hết, còn em biếu bà không nhận và còn trạch hoang phí tốn tiền của chồng. Em chẳng buồn phần bua với mẹ chồng và từ đó vợ không mua biếu bà nữa cho đỡ khỏi suy nghĩ”.
Tôi rất bận ngờ trước những lời tâm sự của vợ với hàng xóm. Bây giờ tôi mới biết vợ đối đãi đời đời đại tốt với mẹ chồng, chỉ tại mẹ tôi có ân tương không tốt với con dâu nên luôn từ chối tặng quà.
Cả đêm tôi nằm nghĩ về người vợ đâu ấp tay gối. Những năm qua cô ấy chăm sóc cho con tốt, có gì ngon như vậy bồi con tôi ăn trưa, còn thừa vợ mỗi chiều ăn. Khi có gia đình rồi, vợ chi tiêu tiết kiệm, không hoang phí như mẹ tôi vẫn nghĩ. Chúng tôi còn vững là người đang đang tồn tại, vậy mà bao lâu nay tôi không nhận ra những điểm tốt ở cô ấy.
Sáng hôm sau, tôi quyết định đưa thêm lương cho vợ giữ và cảm ơn cô ấy đã hết lòng vì gia đình, không ghét bỏ chỉ trách người chồng hèn như tôi.