Một hành trình đầy ắp cảm xúc về tình yêu và những kỷ niệm ngọt ngào, xen lẫn những nỗi đau không thể tránh khỏi.
Các cụ có câu: “Giấc bến Ngô không bằng bến chồng”. Trước khi lấy chồng, tôi vẫn nghĩ câu nói này chỉ phù hợp với thời xưa, thời bội hiện đại, chỉ chồng, em chồng có khi lại là chỗ dựa mọi lúc khó khăn. Sau khi kết hôn, sống chung với nhau, tôi mới hiểu vì sao bà chị bến chồng lại hẳn “giấc bến Ngô”.
Lúc mới yêu, tôi biết chồng tôi có một chị gái hơn anh 3 tuổi. Nghe anh kể về chị, tôi vẫn mong được gặp chị để hai chị em biết nhau, hiểu nhau, hy vọng sau khi cưới hai chị em sẽ vừa là chị, vừa là những người bạn.
Thế nhưng, ngay ngày đầu tiên ra mắt gia đình chồng, viên cảnh màu hồng mà tôi vẽ ra đã bị chị đem cho một gáo nước lạnh. Chị chẳng những không khen tôi mà ra mặt phản đối tôi lớn, thô, gia đình lại không món đẻ đối. Bố mẹ chồng tôi cũng là người hiện lãnh, ông bà nhắc nhở tôi khi nào có thể, chị đều cố gắng hạ thấp giá trị của tôi.
Tôi vừa buồn vừa giận chị. Chồng tôi cũng ngán nhiên vì bình thường chị rất thoải mái và quý bạn bè của em. Mãi sau này tôi mới biết, trước khi gặp tôi, chị đã giới thiệu cho chồng tôi một đồng nghiệp thân thiết của chị như những chồng tôi không đồng ý. Không biết có chuyện gì diễn ra giữa chị và đồng nghiệp nên khi biết tôi là người yêu của anh, chị phản đối tôi ra mặt.
Chị chẳng những không khen tôi mà ra mặt phản đối tôi, chị chê tôi lớn, thô, gia đình lại không môn đệ đối. ( Ảnh minh họa)
Chúng tôi cưới nhau một thời gian thì bố mẹ chồng tôi nói gia đình chị chuyển về ở cùng vì kinh tế gia đình chị còn khó khăn và nhà thì rộng, còn nhiều phòng để không. Chị thì vui, còn tôi thì bắt đầu chuỗi ngày “sống chung với chị chồng”.
Ngày đầu về ở cùng bố mẹ, chị tuyên bố không thuê người giúp việc vì đã có chị và tôi. Nhưng sau đây, mọi việc dọn dẹp, nếu ơn lớn bền bền trong nhà chị giao hết cho tôi. Tôi than vãn với chồng thì anh nói tôi có thể gặp nhau trên bằng cách phác thảo một bức tranh về âm căn tỏa ca cùng một phác đám cho tôi.
Không có bữa ăn nào mà chị không tìm ra lý do để chê bai như “điểm chị con ai. Tại bố mẹ chị chiều từ bé nên thành ra chị cũng hay được đà. Tuy nói như vậy nhưng con bé nó không hay đi bướng đà đâu. Con cứ kệ cho mẹ chị nó nói”.
Cũng may có bố mẹ chồng và chồng nên tôi luôn dần mịn cống cải nên chị không bị mắng. Sau này tôi biết hơn nhận của chị cũng không được hành phúc do trước kia bố mẹ chị bắt chị lấy người môn đệ ăn uống phứu thứ hai của chị phải chia tay người mình yêu nên giữ tâm lý đợi khi hạ bắt đầu giờ bản thân chưa bao giờ; không; cấm chị.
Cho đến một lần, tôi đang ở trong phòng thì chị chạy hoặc tốc vào lục tủ quần áo của tôi và lấy ra được một chiếc váy của chị. Nhìn chị cầm chiếc váy, tôi cũng không sao hiểu được nó lại nằm trong tủ tôi.
Thế nhưng chưa cần biết sự tình ra sao, chị hết um lên rồi nói tôi lấy cặp đồ của chị. Chị bảo ở nhà này chỉ có tôi và chị mặc đồ của nhau, đây lại là chiếc váy hàng hiệu chị mới mua, nay nằm trong tủ của tôi thì không phải tôi lấy làm ai lấy.
Tôi tức phát khóc, nhìn chị mà không biết phải giải thích ra sao. Thấy sự việc càng quái, mẹ chồng tôi đã đứng ra nhắc nhở là do bà gặp quần áo khóc rồi đè lên của hai đứa. Nhưng tôi thì chưa biết, chắc chắn là do chị tự đem vào để mượn đấy; không để tôi.
Những màu thuần giữa tôi và chị chồng cứ như thế kéo dài suốt 2 năm. Tôi đen bản thân tôi, những xích mít càng thêm nặng vì việc chồng anh chị lấy nhau nhiều năm nhưng vẫn chưa có con. Đã có lúc, tôi cũng thẳng và muốn ra ở riêng. Nhưng vì chồng tôi là con một, việc chị chồng tôi thực sự rất tâm lý, tuyệt vời, vì thế nên tôi lại cố gắng nhịn tiếp.
Vì chồng tôi là con một, và chị là con một, nên tôi thực sự rất tâm lý, tuyệt vời, vì thế nên tôi lại cố gắng nhịn tiếp. (Ảnh minh họa)
Một hôm, khi đang mở cổng định đi chợ thì tôi đươc một người lạ cho một phong thư. Thư không đề rõ người nhận nên tôi định bùng ra xem của ai. Vừa mở ra, tôi bàng hoàng khi thấy những bức ảnh của chị chồng quần quỳt bên một người đàn ông khác, không phải anh rể.
Tôi còn chưa hiểu câu chuyện ra sao thì chị chồng từ đâu xuất hiện lao tới giật lấy bức ảnh trên tay tôi. “Cô đừng nói chuyện này với ai. Tôi và anh ấy đã chấm dứt rồi. Là có thể muôn hãm hại nên mới tìm cách phác gia đình mình như vậy”
Nhìn ảnh mặt của chị, tôi bỗng thấy cảm thông hẳn bao giờ hết. Có lẽ người đàn ông trong ảnh chính là người chồng tôi từng yêu thương tha thiết mà không thể đến bên nhau. Tôi đưa chị ảnh cho chị rồi nói: “Chị hãy đừng để mất đi, đừng giữ lấy đường, chỉ cần chị sống thật với chị. Hôm nay coi như em không thấy gì cả”. Tôi dừng tất cả đó, đẩy hẳn đi rồi không làm chị khó xử được luôn.
Từ ngày hôm ấy, cuộc sống của tôi dần nhẹ nhàng hơn. Chị không dưng không làm khó tôi nữa mà chỉ âm ỉ như không muốn làm xấu đi cuộc sống của chị. Thấy tôi vẫn vật vã vì chăm con, chị còn bảo mẹ bỏ giúp một chút việc nhà. Thấy chị không những chẳng có tính khó chịu mà còn giúp đỡ tôi việc nhà. Tôi cảm thấy mừng và thương chị thực sự.
Mặc dù biết giữ bí mật cử người khác để có lợi cho mình là không nên, nhưng tôi vẫn cảm thấy may mắn vì mình đã nhìn thấy những bức ảnh đó. Nếu không phải hôm đó tôi là người nhận thư từ người khác, không biết gia đình tôi giờ đây đã ra sao. Dù sao thì cuối cùng, nhìn những bức ảnh đó mà tôi đã thoát được bà chị chồng hẳn “giấc bến Ngô”.