Bài viết chia sẻ những tâm tư trong hành trình tìm kiếm tình yêu và hôn nhân của một cô gái 27 tuổi, đầy những chân thành và cảm xúc.
27 tuổi, tôi chính thức khép lại cuộc đời độc thân của mình ở đây. Đám cưới của tôi với người phụ nữ sẽ diễn ra trong vài tuần nữa. Nhưng với tôi, cuộc hôn nhân này là sự khởi đầu, là một nỗi ân hận quái lạ. Tôi xấu hổ, đi đâu ai hỏi về tôi cũng ngại ngùng cho qua. Những người biết chuyện rồi thì tôi lảng tránh không dám gặp họ. Tất cả chỉ vì cái thân vui chơi quá trớn của tôi mà ra.
Tôi là con một trong gia đình khá nề nếp. Bố mẹ kĩ vận vào tôi rất nhiều. Tính tôi sôi nổi, hoạt bát nên đi đâu cũng được chú ý. Có nhiều cô gái thích tôi, nhưng thực tế, một phần vì tôi khó tính, phần khác lại nghịch đến yêu cầu của bố mẹ mình nên tôi khá khắt khe trong việc tìm bạn gái. Tôi vẫn muốn lấy một cô vợ xinh xắn, chất, khéo léo, giao tiếp tốt, còn chuyện kiếm được nhiều tiền hay không thì tôi không quá quan trọng.
Có nhiều cô gái thích tôi, nhưng thực tế, một phần vì tôi khó tính, phần khác lại nghịch đến yêu cầu của bố mẹ mình nên tôi khá khắt khe trong việc tìm bạn gái. (Ảnh minh họa)
Mấy đứa đồng nghiệp nữ trong công ty bảo tôi khó tính quá, khéo mà “già kén, kén hom”, nhưng tôi chỉ cười. Với tôi, lấy vợ là chuyện trọng đại, không thể chọn bừa được. Chính bởi sự kén cá chọn chim này của tôi mà giờ tôi mới trở thành trò cười trong mắt mọi người.
Ở công ty tôi có một cô háo nhất tôi 3 tuổi. Chị này làm lão nông rồi, nhưng muốn chồng. Chị ta không dỗi, nhưng khối cái xấu, mặt mũi thô kệch như đàn ông, từ dáng đi tới khuôn mặt đều chằng có chút gì nữ tính, điểu dàng. Ngoài hình đã không ưa nhìn, lại thêm cái tính võ duyên, nói thì bô bô, cười thì hả hả, ẩn ủng thì nhồm nhoàm nên chuyện chị ta mãi chẳng có người yêu cùng là điều dễ hiển.
Phàm ở đời, cứ như những “ca” như thế thì mối người lại thường yếu nhau. Tôi kĩ tính, kén chọn bạn gái nên mỗi người lại càng vào hùa đầy tôi với cô ấy như một cách để tạo trò tiêu khiển. Thi thoảng hứng hứng lên tôi cũng bông đùa, cũng buồn lắm khi thấy mọi người cười đùa không ngớt.
Thi thoảng hứng hứng lên tôi cũng bông đùa, cũng buồn lắm khi thấy mọi người cười đùa không ngớt. (Ảnh minh họa)
Thế rồi định đi để đi đâu, toàn bộ nhân viên kéo nhau đi ăn nhậu. Tôi uống rất nhiều, người đã biến biến nhưng vẫn còn lý trí hòa vào cuộc vui. Mọi người cứ ngà ngà say, thi nhau gán ghép, chọc ghẹo tôi với chị ấy. Họ còn thách tôi tới nay đều chị ấy. Có tử men trong người, lại thêm tính bốc đồng nảy nở, tôi không thèm để ý, cứ chơi cho thỏa thích.
Hơn 1 tháng trôi qua sau tôi sống trong nỗi lo sợ. Và rồi, cái gì đến cũng phải đến… Chị ta bảo có bầu, ép cưới. Chị ta thì ở tĩnh thầm bão: “Chúng mình chắc chắn yêu thương gì nhau. Tôi biết cậu cũng thương yêu tôi, nhưng giờ tôi cũng khá quen thực tế thời gian hằng ngày.”
Vì say rượu và lên giường với chị ta, giờ tôi phải cười dũ không yêu (Ảnh minh họa)
Chẳng cần chị ta để dũa, tôi biết trách nhiệm của một người đàn ông là phải sửa sai với những gì mình làm. Dù sao, đứa bé trong bụng chị ta cũng là con tôi, tôi không thể nở sinh ra và thờ ơ với nó. Tôi cần nhận đứa bé sắp cưới về gặp bố mẹ để tính chuyện kết hôn. Gia đình tôi ai cũng choáng vàng. Khi tôi kể ngành mới việc, mẹ tôi dù nhỏ tỷ nhưng vẫn gật gù: “Đừng ôm dám làm thì dám chịu, chuẩn bị cho đám cưới đi.”
Giờ thì tôi sắp thành chú rể, sắp có cả vợ lẫn con như tôi không hề hình phúc. Chẳng biết rồi đây, cuộc hôn nhân của chú tôi sẽ kèo dài được đến bao giờ.