Bài viết khám phá hành trình vượt qua những khó khăn của một người phụ nữ sau khi ly hôn, nỗi trăn trở và sự tìm kiếm bình yên trong cuộc sống mới.
Sau 3 năm kết hôn, cuối cùng, tôi đã quyết định ra đi. Rời khỏi ngôi nhà ấy, tôi xách vali, không còn gánh nặng, không còn âu lo… Cuộc hôn nhân này mang lại cho tôi chỉ những đớn đau. Tôi muốn tìm một cách giải thoát cho bản thân. Anh là người đàn ông tốt, nhưng sự nhu nhược của anh khiến tôi chẳng thể nào tiếp tục.
Về chúng tôi, tôi lẫn lộn không biết nên cảm nhận như thế nào. Tôi còn nhớ, ngày ấy, khi anh đưa tôi về, mẹ anh ghét tôi ra mặt. Mẹ chỉ thấy tôi là gái nhà quê, không danh giá… Bà có một vài phẩm chất tôn quý nhưng vì không tác thành được nên đành ra khinh chê.
Ngày đó, tôi cũng chẳng tính toán gì nhiều, chỉ nghĩ được sống chung một nhà là hai đứa hạnh phúc rồi. Vậy là tôi bắt chấp sự không hài lòng của mẹ anh về mình để được cưới. Tôi đã không tính toán để nghĩ rằng, liệu người đàn ông đó có đủ bản lĩnh để che chở và bảo vệ mình cả đời không.
Tôi bắt chấp sự không hài lòng của mẹ anh về mình để được cưới. (Ảnh minh họa)
Kết hôn xong, mẹ chồng muốn tôi nghỉ việc để ở nhà phụ bà kinh doanh. Đúng là công việc của tôi lương cực kỳ thấp, tuy nhiên tôi vẫn muốn đi làm. Nhưng vì muốn chiều lòng mẹ chồng nên tôi đành im lặng nghe theo.
Ở nhà phụ mẹ kinh doanh, tôi không có thu nhập, cũng không được đi đứng tự do, cuộc sống vô cùng bí bách. Mẹ bảo tôi cứ làm việc với mẹ, tiền lương mẹ trả đều như vón lợi… Các chị em chồng tôi đều rất tự chủ và thoải mái mà chẳng cần trưng bày gì cả. Đến lúc hiếm hoi cần phải ra ngoài, tôi lại hay lo lắng về việc tự đi ra ngoài một mình.
Còn chồng tôi đi làm, thay vì đưa lương cho vợ thì chồng lại luôn cho mẹ ít. Người ta cứ nói đàn bà là tay hòm chìa khóa trong nhà nhưng lại lấy chồng xong, lúc nào tôi cũng sống trong cảnh không một xu dính túi. Đôi khi cứ thấy tình thế phải trình bày mới được mẹ chồng xuất tiền.
Người chồng nhu nhược và quá sợ mẹ khiến cuộc sống hôn nhân của tôi như địa ngục (Ảnh minh họa)
Sau nhiều nỗ lực, bước sang năm thứ 3 cưới nhau, tôi đã bầu. Nhưng tưởng điều đó sẽ giúp cho tổ ấm bé nhỏ của tôi hạnh phúc, nhưng không… Những tháng đầu của thai kì, tôi yếu ớt vì ốm nghén, muốn được chồng yêu thương, chăm sóc nhưng những điều đó lại trở nên xa xỉ.
Mẹ chồng tôi một mực kêu, đành ông mà phải giúp vợ, chăm vợ như thế chỉ có làm vợ sinh hư, chồng thì mất thể diện. Nhưng thường thường chồng tôi vẫn nói cho mẹ hiểu như thế nào, nhưng thái độ của anh khiến tôi hết sức bất ngờ.
Anh một mực răm rấp nghe lời mẹ. Tôi không hiểu người đàn ông này sẽ làm cha thế nào khi anh chỉ như một đứa trẻ. Mỗi lần muốn quan tâm vợ, anh lại phải ngó trước ngó sau xem có mẹ không rồi đong chắt cứa mấy giọt cam cho vợ.
Không may sau đó tôi bị sảy thai. Ở tháng thứ 2, đứa con tôi mong chờ cả mấy năm trời đã bỏ tôi mà đi. Nỗi đau thể xác khiến tôi không thể làm gì khác.
Tôi trở về nhà sau 1 tuần nằm viện. Hình ảnh đầu tiên mà tôi phải đối diện chính là gương mặt lạnh lùng của mẹ chồng. Bà thậm chí còn không nhìn mặt tôi…
Ở tháng thứ 2, đứa con tôi mong chờ cả mấy năm trời đã bỏ tôi mà đi. Nỗi đau thể xác khiến tôi không thể làm gì khác. (Ảnh minh họa)
Trong lúc tôi nằm trên phòng nghỉ, mẹ chồng đi chợ, chồng lập cập bưng bát cháo lên cho tôi… Vừa vào tới cửa phòng thì mẹ tôi quay lại do bà quan sát tiền. Nhìn cảnh con trai bưng bát cháo, người chồng tôi quát lẫn. Chỉ vài giây thôi, chồng tôi sợ hãi đến mức rời bát cháo, miệng thì lắp bắp giải thích… Tôi quay mặt vào trong tủ đựng. Nước mắt cứng hẳn.
Hơn 1 tuần sau, tôi viết đơn ly hôn đưa cho chồng rồi dọn quần áo về nhà ngoài. Tôi biết chồng thương mình nhưng tình yêu thương trong anh không đủ lớn để bảo vệ tôi. Còn tôi thì không thể chịu được cảnh này thêm một ngày nào nữa.